So với lúc hấp thụ sức mạnh của hai con rồng kia thì vẫn không tính là gì cả.
Chỉ cần hoàn thành lần hấp thụ này, sức mạnh của mình sẽ lại tăng vọt.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ thì đột nhiên đưa tay sờ mũi.
Máu.
Máu đầy tay.
Hắn lập tức thả thần niệm ra, quan sát chính mình.
Chỉ thấy hai mắt, mũi, miệng, lỗ tai mình cũng bắt đầu chảy máu, linh lực toàn thân tán loạn không chịu nổi, xác thịt dần dần bị hủy hoại.
Một giọng nói sắc bén vang lên trong thức hải:
“Rốt cục đợi đến giờ khắc này… Thân thể không tệ, chẳng mấy chốc sẽ là của ta…”
Kỳ quái, trong thân thể của mình dường như xuất hiện một ý chí khác.
“Ngươi là ai!” Cố Thanh Sơn quát.
Giọng nói kia mang theo ý trào phúng nói: “Ngươi sắp phải chết, cần gì quản ta là ai?”
Trong lòng Cố Thanh Sươn cảm thấy nặng trĩu.
Không ngờ có cạm bẫy giấu bên trong thân thể của Ma Long.
Mình cẩn thận như vậy mà vẫn trúng chiêu.
Lúc này giao diện Chiến Thần lại xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
[Trong khi ngài chuyển hóa sức mạnh của Ma Long, một loại cổ trùng ký sinh trong sức mạnh tinh túy đã tiến vào thân thể của ngài.]
[Đây là cổ chú cao cấp nhất.]
[Nếu ngài không muốn bị nó ăn hết, ngài phải nhanh chóng nghĩ cách.]
Cố Thanh Sơn đọc xong, không khỏi hít vào một tiếng.
Thật sự là đời này không thiếu cái lạ, khó lòng phòng bị.
Rõ ràng là đặc tính lực lượng huyết duệ Ma Long, chỉ có mình và Ma Long biết.
Thế nhưng hiện tại lại có người mượn cái chết của Ma Long để phát động tấn công mình.
Xem ra đã có người đọc toàn bộ ký ức của Ma Long, đã sớm suy luận ra những chuyện liên quan.
Đó là một tên ác nghiệt vô tình, âm thầm núp tại một nơi nào đó, ra tay không một tiếng động, muốn lấy đi tính mạng của mình vào lúc Ma Long chết.
Nếu như trúng chiêu, e là cho dù mình có lực lượng mạnh hơn nữa, thì cũng vẫn phải bị giết chết, sức mạnh toàn thân cũng sẽ bị hấp thụ toàn bộ.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn không do dự nữa mà lộn một vòng.
Hắn biến thành một con mèo quýt lớn!
[Thể Trấn Tà: Ngài đang ở trạng thái “Quất Chi Sơn”, toàn bộ sức mạnh mà ngài hấp thu được từ bên ngoài đều sẽ nhanh chóng chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân ngài.]
Chỉ cần ăn là có thể mạnh lên.
Quất Chi Sơn!
Chỉ một thoáng sau, trên giao diện Chiến Thần xuất hiện một dòng chữ mới:
[Ăn hết hoặc là bị ăn hết, đây là vấn đề liên quan tới sống chết.]
[Nếu như ngài đồng ý trả hồn lực thì sức mạnh của “Quất Chi Sơn” sẽ trở nên mạnh hơn, xác xuất ăn hết cổ trùng kia cũng cao hơn.]
Cố Thanh Sơn nói không dự:
“Ta đồng ý trả hồn lực!”
Một cơn gió vô hình quanh quẩn trên người hắn, nhanh chóng chui vào trong cơ thể hắn.
Hồn lực trong nháy mắt mất đi mấy ngàn điểm.
Chỉ có mấy ngàn điểm!
Trong lòng Cố Thanh Sơn buông lỏng.
“Quất Chi Sơn” được tăng cường!
Lúc này Sơn Nữ phát hiện ra có gì bất ổn, bèn bay tới, lo lắng nói: “Công tử, ngài không sao chứ?”
Mèo quýt lắc đầu, giọng lạnh lùng nói: “Meo meo meo meo meo, meo meo meo, meo meo meo meo!” (Có người muốn ăn ta, ngược lại ta muốn xem xem, rốt cuộc là ai sẽ ăn ai!)
Sơn Nữ đang muốn nói chuyện thì thấy mèo quýt đột nhiên trợn tròn hai mắt, toàn thân run rẩy xù lông lên.
Sơn Nữ giật mình, vội nói: “Công tử, ngài sao thế?”
Mèo quýt nhìn cô, sau đó cúi đầu quan sát bên dưới dòng sông thời gian.
"Meo meo! Meo meo meo!” (Không kịp nữa rồi, chúng ta đi mau!)
….
Mấy phút sau.
Thế giới nào đó không biết tên.
Mèo quýt ngồi trên bồn cầu giật nước, một móng vuốt ôm bụng, một móng vuốt khác thì cầm cuộn giấy, thân thể run rẩy bất thường.
Phốc —— ào ào!
Mèo quýt dốc sức đẩy toàn bộ hàng tồn trong bụng ra.
Nó nhấc cái đuôi lên, dùng sức đè lên cái cần xả nước.
Ọt! Rào!
Cái bồn cầu này cực kỳ mạnh, xả vừa nhanh lại vừa sạch sẽ.
Mèo quýt rốt cục cũng dễ chịu hơn một chút.
Nó thở dài bất đắc dĩ, nhìn về ánh sáng giao diện trong hư không.
[Thần thông Tự Tại Thiên Vương của ngài là thần thông cấp hoàn mỹ;]
[Năng lực trấn tà của ngài vốn có khả năng thôn phệ vạn vật;]
[Vì ngài dùng hồn lực để gia tăng sức mạnh của “Quất Chi Sơn”.]
[Cổ trùng Vạn Ma Thực Hồn đã bị ngài hấp thu và tiêu hóa.]
Dòng chữ nhấp nháy lóe lên, mấy hàng chữ nhắc nhở mới lại hiện ra:
[Xin chú ý.]
[Cổ trùng này đã từng hấp thụ rất nhiều sức mạnh không sạch sẽ, cực kỳ phức tạp hỗn loạn, cho nên tạo thành xung đột với dạ dày của mèo quýt là ngài.]
[Ngài nhất định phải đẩy ra toàn bộ những thứ rác rưởi không sạch sẽ đó, mới có thể kết thúc lần ăn này.]
[Nếu như ngài dừng lại nửa chừng thì những sức mạnh kia có thể sẽ biến ngài thành vài loại tồn tại gì đó hết sức ghê tởm.]
[Xin ngàn lần cẩn thận.]
Mèo quýt vuốt bụng, có vẻ hơi uể oải.
Đột nhiên ——
Loại cảm giác chột bụng vì ăn đồ bẩn lại tới!
Mèo quýt tranh thủ thời gian ngồi im, lại tập trung chuẩn bị....
...
Một bên khác.
Cánh cửa thế giới.
Trong doanh địa Ác Quỷ đạo.
Thương Vô Chương nhìn chằm chằm mặt nạ ác quỷ trong tay cô gái kia, trái tim dần dần trùng xuống.
Bùa Vạn Ma Thực Hồn Trùng.
Bùa này được chia ra làm hai cái mặt nạ, một chính một phụ.
Cổ trùng chủ ẩn náu bên trong thân thể của sinh linh, đến khi sinh linh bị ăn hết sẽ lập tức phát động, thôn phệ hết mọi lực lượng của kẻ bị ký sinh.
Cổ trùng phụ chính là mặt nạ trong tay cô gái, có khả năng tổng hợp lại sức mạnh chuyển hóa, hình thành một cổ trùng mới có đầy đủ các loại sức mạnh.
Vô cùng ghê tởm.
Nhưng chưa hề thất thủ.
Thương Vô Chương gục đầu xuống, cảm giác phẫn nộ không kìm chế được trào dâng trong lòng.
Quỷ chủ giao cho mình nhiệm vụ, nói chỉ cần mình giết Quỷ Vương Hoàng Tuyền là có thể cho cơ hội trở về thân phận Quỷ hùng.
Thế nhưng nếu nhiệm vụ này bị người khác hoàn thành trước, thì trong một thời gian rất dài nữa, mình không thể có thêm cơ hội nào như vậy.
Mình sẽ không thể không nghe theo mệnh lệnh của “Vũ”, mặc cho cô ta sử dụng.
Đáng chết!
Thương Vô Chương nhìn về phía những Quỷ tướng khác, cố ra vẻ bình tĩnh, nói: “Vũ hùng chủ, theo ta được biết, Ma Long là bộ hạ trực thuộc của cô, cô cho hắn ta cổ trùng này là khiến hắn ta chết không chỗ chôn thân. Cô không sợ những thủ hạ khác sẽ đau lòng sao?”
Lời này như con dao giết tâm mọi người.
Nhóm Quỷ tướng thi nhau cúi đầu xuống.
Cô gái mặc áo bào đen vẫn quay lưng về đám người, thản nhiên nói: “Thương Vô Chương, ngươi vừa đến tiền tuyến đã kích động mọi người, làm mất sĩ khí quân ta, rốt cuộc cũng có tiến bộ rồi.”
Thương Vô Chương hừ lạnh nói: “Ta chỉ đang nói sự thật thôi.”
Giọng nói cô gái áo đen trở nên lạnh lùng: “Nếu như thuộc hạ của ngươi tốn thời gian một vạn năm cũng không hoàn thành nhiệm vụ ngươi phân phó, ta đoán thủ đoạn của ngươi so với ta còn khốc liệt hơn nhiều.”
“Nhiệm vụ? Ta cũng muốn biết, Ma Long trung thành dốc sức một vạn năm, rốt cục là nhiệm vụ gì mà có thể khiến ngươi không ban thưởng gì cho hắn ta, ngược lại còn giết hắn ta.” Thương Vô Chương nói.
Cô gái áo đen im lặng một lát rồi bật ra bốn chữ:
“Thiên Địa song kiếm.”
Thương Vô Chương khẽ giật mình, từ từ khép miệng lại.
Cô gái áo bào đen thấy gã không còn gì để nói thì cười khẽ, nói: “Phế vật như vậy, để lại bên cạnh ta thì có ích gì? Cho nên hiện tại ta chỉ đang lợi dụng phế vật thôi... lấy phế vật giết phế vật, lại giết cho phế vật nhìn.”
Thương Vô Chương cúi đầu xuống, cắn răng, cắn đến nỗi ngay cả máu trên khóe miệng cũng chảy ra ngoài.
Ả dám!
Con ả này, dám chế giễu ta là phế vật trước mặt mọi người, ta nhất định phải giết ả! Giết ả!
Gã đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên nghe tiếng “cách cách” giòn tan vang lên.
Đám người cùng nhau nhìn lại.
Chỉ thấy mặt nạ trong tay cô gái áo bào đen đột nhiên nứt ra, sau đó “bụp” một tiếng biến thành bột phấn, biến mất trong hư không.
Tĩnh mịch.
Không người nào dám nói chuyện.
"Ha ha ha ha ha ha, phế vật? Vũ chủ, xem ra phương pháp của ngươi cũng không có gì đặc biệt!”
Thương Vô Chương cười như điên, lên tiếng nói.
Quỷ Vương Hoàng Tuyền không chết!
Thương Vô Chương đứng phắt dậy, đi ra ngoài.