Nhiệm vụ của mình là giết chết Quỷ Vương Hoàng Tuyền, đây là Quỷ chủ đích thân giao cho.
Bây giờ mình phải đi hoàn thành nhiệm vụ này!
Cho dù là vị “Vũ” này cũng không có lý do gì để ngăn cản mình!
Thương Vô Chương đi mà không quay đầu lại.
Trong phòng nghị sự, bầy quỷ cúi đầu, không dám nói câu nào.
Một người là Quỷ hùng trước đây, một người là Quỷ hùng hiện tại.
Hai người này vốn không hợp nhau, bây giờ mâu thuẫn càng gay gắt, ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Đối mặt với hoàn cảnh này, nhóm Quỷ tướng nào dám lên tiếng?
Bên trên vị trí chủ tọa, cô gái áo bào đen để quyển sách trên tay xuống.
“Đi ra ngoài chờ hết đi.”
Cô ta căn dặn với giọng lãnh đạm.
“Vâng.” Bầy quỷ đứng lên thi lễ, nhao nhao đi ra ngoài.
Cô gái áo bào den vẫn ngồi ở chỗ đó, lại suy nghĩ một hồi lâu.
Cô ta không nhúc nhích, giống như tượng đất im lặng thật lâu mới đứng lên, đi ra sau sảnh.
Hậu sảnh lớn hơn phòng khách rất nhiều, thông thoáng hơn, bên trong thờ một pho tượng ác quỷ.
Cô gái áo bào đen nâng hai tay lên, dâng một nén hương, cắm vào lư hương, sau đó quỳ một chân xuống dưới chân pho tượng.
Một lát sau.
Trên nén hương kia tỏa ra một ánh lửa, khói hương lượn lờ.
Cả pho tượng ác quỷ dường như linh động hơn rất nhiều, nó cúi đầu nhìn cô gái áo bào đen.
Cô gái áo bào đen thấy hương đã cháy, liền bái lạy pho tượng một cái, mở miệng nói: “Thuộc hạ bái kiến Quỷ chủ đại nhân.”
Một giọng nói lãnh đạm xa cách từ pho tượng vang lên:
“Chuyện gì?”
Cô gái áo bào đen nói: “Thuộc hạ đã thất bại.”
Giọng nói kia lại nghiêm khắc hơn, bật ra một chữ: “Nói.”
Cô gái áo bào đen đáp: “Thuộc hạ dùng bùa Vạn Ma Thực Hồn Trùng, kết quả là Quỷ Vương Hoàng Tuyền kia phá hết bùa này.”
Pho tượng hỏi: “Bùa này không tệ, sao ngươi lại thất bại? Quỷ Vương Hoàng Tuyền không trúng kế?”
“Dùng trên người Ma Long, Quỷ Vương Hoàng Tuyền trúng kế nhưng không chết.” Cô gái áo bào đen nói.
Pho tượng ác quỷ im lặng, sau đó nói: “Ngay cả tính mạng của Ma Long cũng đã mang ra dùng, vẫn không giết chết được….”
Cô gái áo bào đen lại bái một cái, không lên tiếng.
Pho tượng ác quỷ chậm rãi nói: “Dựa theo mưu kế của ngươi, lần này sẽ giết Ma Long, thu hồi sức mạnh của nó và của Quỷ Vương Hoàng Tuyền, biến thành bùa cổ mới, còn giải quyết nhiệm vụ ta giao cho ngươi, để cho Thương Vô Chương làm thủ hạ của ngươi rèn luyện một thời gian… Kế sách một công ba việc của ngươi rất hay, đáng tiếc là năng lực của Quỷ Vương Hoàng Tuyền vượt qua dự liệu của ngươi.”
Cô gái áo bào đen nói: “Thuộc hạ có tội, xin Quỷ chủ trách phạt.”
Pho tượng nói: “Không trách ngươi, thật ra năng lực của Quỷ Vương Hoàng Tuyền cũng ngoài dự liệu của ta.”
Trong nháy mắt này, trên mặt cô gái áo bào đen cũng hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Ba vị Quỷ chủ là người thống trị của Ác Quỷ đạo, có quyền sinh quyền sát trong tay, không nói hai lời, nhưng hiện tại ở trước mặt cô ta lại thừa nhận sai lầm.
Chuyện này dường chưa chưa từng xảy ra.
Giọng nói kia mang theo tình cảm hiếm thấy, nói: “Ở trong chư giới, vô số anh hùng hào kiệt đều dấn thân vào trong cuộc chiến tranh vĩ đại này, giành giật quyền được sống trong ngày tận thế. Nếu trên con đường chúng ta tiến về phía trước có gặp phải một chuyện không thuận lợi, cũng là chuyện bình thường.”
“Ta không quan tâm Quỷ Vương Hoàng Tuyền, bởi vì vận mệnh của hắn chỉ có một con đường diệt vong.”
Pho tượng ác quỷ dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Đi đi, Vũ, thay ta để ý Vô Chương. Ngươi phải bảo đảm an toàn của gã, dù có phải dùng nhiều người hơn thế cũng không có vấn đề gì.”
Cô gái áo bào đen do dự nói: “Vâng, đại nhân, nhưng nhiệm vụ ở đây của chúng ta…”
Pho tượng ác quỷ nói: “Không sao, ba người chúng ta sẽ tới tiền tuyến.”
Cô gái áo bào đen chán động toàn thân, thấp giọng nói: “Quỷ chủ đại nhân muốn đích thân ra trận?”
Pho tượng ác quỷ nói: “Đúng vậy, Vực Sâu Vĩnh Hằng sẽ lập tức bị hủy diệt.”
Cô gái áo bào đen vui vẻ nói: “Hóa ra Vực Sâu Vĩnh Hằng đã không trụ được nữa.”
“Đúng vậy.” Pho tượng ác quỷ chậm rãi nói: “Ta vốn muốn để Thương Vô Chương làm thủ hạ dưới tay ngươi rèn luyện một thời gian, nhưng bây giờ Vực Sâu Vĩnh Hằng sắp bị chúng ta chinh phục, như vậy thì vẫn nên nhanh chóng để gã trở về với vị trí Quỷ hùng.”
“Vâng.” Cô gái áo bào đen nói.
Pho tượng ác quỷ nói: “Ngươi tự mình đi đi, mang theo đủ người, phế Quỷ Vương Hoàng Tuyền kia. Tính mệnh của hắn thì để lại cho Vô Chương giết.”
“Tuân mệnh.” Cô gái áo bào đen nói.
“Mang Thiên Địa song kiếm về, công lao cực khổ này tính cho ngươi.”
Giọng nói của pho tượng ác quỷ vang lên tới đây thì biến mất.
Cô gái áo bào đen đợi một lúc mới đứng lên, đi ra ngoài.
Trường bào màu đen trên người cô ta bỗng nhiên rơi hết xuống đất, để lộ ra một thân trắng như tuyết.
Một bộ đồ chiến đấu màu đen xuất hiện trên người cô ta.
Ngay sau đó là một bộ chiến giáp màu đen bao bọc bên ngoài, lộ ra một vẻ trang nghiêm sâu sắc.
Cô ta đẩy cửa lớn phòng nghị sự, nói với bầy Quỷ tướng đang chờ bên ngoài: “Truyền quân lệnh của ta.”
Bầy Quỷ tướng quỳ xuống đất, nói lớn: “Mạt tướng nghe lệnh.”
Trên mặt cô gái áo bào đen không có biểu cảm gì, thản nhiên nói: “Toàn quân xuất phát, cùng ta đi tới chín trăm triệu tầng thế giới.”
Một tướng lĩnh hỏi một cách ngờ vực: “Đại nhân, chúng ta tới đó làm gì?”
Cô gái áo bào đen liếc gã một cái, nói: “Chiến tranh sắp kết thúc rồi, nhưng Vực Sâu Vĩnh Hằng có một thần khí Vĩnh Hằng chí cao vô thượng còn lưu lạc bên ngoài. Chúng ta đi lấy về, hiến cho Quỷ chủ.”
"Tuân mệnh!"
….
Một điểm thời gian nào đó trong quá khứ.
Thế giới xa lạ.
Mèo quýt ngồi xổm trên mái hiên của ngôi nhà ngói màu đỏ.
Từng hàng chữ nhỏ nhấp nháy trước mặt hắn:
[Bùa Vạn Ma Thực Hồn đã bị ngài hấp thụ xong.]
[Tiếp theo, ngài sắp bắt đầu hấp thụ sức mạnh Ma Long.]
[Xin chú ý! Xin chú ý!]
[Linh hồn của Ma Long vẫn còn ở bên trong sức mạnh của nó, không rời đi. Ngài có muốn ăn linh hồn của nó, chuyển hóa nó thành hồn lực của ngài không?]
Đôi mắt mèo quýt lóe lên.
Nó suy tư một lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Thật ra không cần giao diện Chiến Thần nhắc nhở nó cũng cảm nhận được linh hồn của đối phương.
Kỳ quái...
Rõ ràng mình đã buông tha cho linh hồn của nó, vì sao linh hồn của nó lại không đi?
Mèo quýt nhắm mắt lại, tiền vào bên trong thức hải.
Chỉ thấy một người đàn ông khôi ngô với cái đầu có hai sừng đứng ở biên giới thức hải, không tiến lên mà cũng không lui lại.
Hắn ta chỉ chắp tay đứng ở đó, giống như đang chờ đợi điều gì.
Ma Long.
Cố Thanh Sơn hiện hình, đi tới đối diện với đối phương.
“Vì sao không đi? Còn lưu luyến sức mạnh của ngươi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ma Long nói: “Làm một quỷ hồn, chỉ có thể ở trong thức hải của ngươi mới có thể nói với ngươi vài câu vào thời khắc cuối cùng”
“Ồ? Ngươi muốn nói với ta cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ma Long nói: “Lúc ta sắp chết, thật ra ta vẫn có rất nhiều cách để liều mạng với ngươi, chí ít cũng có thể khiến ngươi bị thương. Nhưng rồi, ta lại phát hiện ra sự tồn tại của cổ trùng kia.”
Ánh mắt của hắn ta nhìn vào hư không, đã mất đi tiêu cự.
“Cổ trùng kia ở trong thân thể ta bắt đầu khống chế ta một cách nhanh chóng, giống như đang bố trí một con cờ, thao túng một con rối.”
“Ta lập tức hiểu rõ tất cả.”
Cố Thanh Sơn nhíu mày, nói tiếp: “Bị người một nhà ra tay sau lưng, thực sự khiến người ta lạnh lòng.”
Ma Long không nhịn được nói: “Ta có một câu hỏi, thần thông kia của ngươi có thể tiêu diệt ta hoàn toàn, vì sao ngươi không ăn luôn linh hồn của ta?”
Cố Thanh Sơn nói: “Linh hồn không phải là nguyên liệu nấu ăn của ta.”
Ma Long lại hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không sợ ta ngóc đầu dậy?”
Cố Thanh Sơn nói: “Hôm nay ta có thể giết ngươi một lần, ngày sau cũng có thể giết ngươi vô số lần.”
Ma Long bỗng nhiên cười tự giễu, nói: “Thì ra là vậy. Chuyện này thật đúng là quá chân chọc, người kia ở sau lưng ta luôn mong muốn ta bị người khác ăn sạch, còn kẻ thù của ta lại buông tha cho linh hồn của ta.”