“Xin lỗi người anh em, không phải tôi không giúp các ngươi mà quả thật long mạch này tôi chưa từng tới, căn bản cũng không biết cửa ở đâu, bảo tôi đưa đi…”
Không chờ ông ta nói xong thì trên người Đường Dũng đã bộc phát ra một cổ sát ý mãnh liệt, ngay cả Tô Mộc ở bên cạnh nãy giờ một mực nghiên cứu vách tường cũng cảm giác được, quay đầu nhìn Đường Dũng một cái.
Đường Dũng đưa tay bóp cổ Lưu Tài, hai ngón tay vì dùng quá sức đã trắng bệch, bóp khiến Lưu Tài không thở nổi, mặt hắn ta nháy mắt đã đỏ bừng.
“Ta nói một lần cuối cùng, Diệu Diệu sống thì ngươi sống, Diệu Diệu chết thì ngươi chết! Nếu hồn của nó bị tiêu diệt thì ta đảm bảo cả đời ngươi cũng sẽ không được siêu sinh!” Đường Dũng nói.
Mỗi một từ anh ta đều nghiên răng nghiến lợi nói, hận không được ăn thịt uống máu Lưu Tài. Tôi lần đầu tiên thấy anh ta giận dữ như vậy liền bị dọa sợ, hơi lui về phía sau hai bước.
“Tôi…” Lưu Tài cũng bị dọa sợ không nhẹ, lúc này ông ta nói chuyện cũng rất khó khăn, mỗi một từ thốt ra đều kèm theo tiếng ho khan, miễn cưỡng nói: “… thật… sự… không… biết…”
“Chết đi!”
Lưu Tài còn chưa nói xong thì từ bàn tay Đường Dũng đã truyền đến một tiếng kêu, đó là tiếng xương bị bóp vỡ.
Lúc này mặt Đường Dũng đầy băng sương giống như sát thần từ địa ngục tới, chờ đến khi anh ta buông tay ra thì Lưu Tài đã mềm nhũn ngã xuống đất, trên cổ hắn ta bị bóp lại lệch đi một góc quái dị, mặc dù đầu và thân vẫn còn dính chung một chỗ nhưng giữa chúc đã không còn liên quan gì.
Hiển nhiên Lưu Tài đã chết.
Tôi hoàn toàn bị giật mình, khiếp sợ nhìn Đường Dũng, không nghĩ anh ta sẽ dễ dàng giết chết Lưu Tài như vậy. Vốn tôi đã đồng ý với Lưu Tài để ông ta đi, vậy mà bây giờ ông ta đã chết. Tự nhiên trong lòng có loại cảm giác có lỗi với ông ta.
Nhưng lần này hiển nhiên Lưu Tài đã thật sự chọc giận Đường Dũng, sở dĩ anh ta tức giận như vậy nhất định còn liên quan tới tình cảnh của Diệu Diệu.