Nghĩ đến chuyện Lưu Tài cùng Lý Chùy cướp Diệu Diệu đi, sự áy náy trong tôi hơi giảm bớt một chút. Ngay khi tôi nhìn Đường Dũng đang giận dữ không biết phải mở miệng khuyên anh ta thế nào thì Tô Mộc đã lên tiếng:
“Đi thôi, có thể vào rồi.”
“Tìm được cửa vào rồi?” Tôi cùng Giao tiên đều chấn động một cái.
Tô Mộc gật đầu. Lúc này tay anh ấy đang di trên mặt tường, giống như đang vẽ bùa chú nào đó vậy, sau đó tường đá trước mặt anh ấy bỗng nhiên nổi lên giống như có một tầng nước phủ trên bề mặt.
Tôi còn chưa kịp xúc động trước cảnh tượng thần kỳ này thì người Tô Mộc lóe một cái, ôm lấy eo tôi vọt về phía bức tường.
Đúng như tôi nghĩ, bức tường kia đã biến thành một cửa vào bằng nước, nước lạnh buốt, sau khi đi xuyên tường chúng tôi ngáy mắt thật giống như đã tiến vào một thế giới hoàn toàn mới.
Khác hoàn toàn với không gian mờ tối ngoài kia, nơi này rất sáng, hơn nữa không phải ánh sáng từ loại đèn nào đó mà vàng ở khắp nơi lấp lánh, thật giống như ở đây là một mỏ vàng, đập vào mắt đều nguy nga lộng lẫy.
Giao tiên cùng Đường Dũng cũng theo sát phía sau chúng tôi cùng tiến vào. Lúc này ánh mắt Đường Dũng rơi trên cánh tay Tô Mộc đang đặt lên eo tôi, mặt lạnh tanh nhìn chúng tôi, cũng không nói gì.
Tôi liền có chút lúng túng, di chuyển sang bên cạnh một chút, muốn Tô Mộc buông tôi ra.
Dẫu sao hiện tại tâm tình của Đường Dũng rất kém, chúng tôi không cần phải vào lúc này kích thích anh ta, lỡ như anh ta khó chịu lại tìm tới Tô Mộc đánh nhau, vậy thì chúng tôi còn chưa tìm thấy đối thủ đã lục đục nội bộ, thật không tốt.
Tô Mộc nhận ra ý đồ của tôi nhưng vẫn giữ chặt tôi lại, còn kéo tôi ngã vào ngực anh ấy, ôm tôi thật chặt.
Thật giống như cố ý khiêu khích Đường Dũng vậy, anh ấy còn cong miệng lên cười, thận mật ghé miệng xuống bên tai tôi, dùng giọng không lớn không nhỏ vừa vặn để Đường Dũng có thể nghe được, nói: “Nơi này đã là bên trong kết giới long mạch, bắt đầu tư bây giờ em không được xa anh nửa bước, phải đi sát bên anh, bất kể gặp ai em cũng không được ra tay, coi như em là khán giả đứng xem là được.”