Sắc mặt Đường Dũng trầm xuống, đối mặt với Lưu Tài, anh ta đã hoàn toàn biến mất bộ dáng buồn bực xui xẻo vừa rồi mà mặt đầy âm trầm bước tới trước mặt Lưu Tài, lạnh giọng hỏi: “Chính ngươi là người đã ra tay với ta? Diệu Diệu bây giờ ở đâu, mau giao nó ra!”
Tôi vốn rất hứng thú chờ xem Đường Dũng cùng Lưu Tài đánh nhau một trận, không ngờ trong nháy mắt Đường Dũng lại trở nên lạnh lùng bình tĩnh như vậy, hơn nữa anh ta lại cho rằng Lưu Tài bắt cóc Diệu Diệu, rõ ràng lúc trước anh ta còn nói với tôi Diệu Diệu ở Băng Cốc.
Nghĩ tới đây đầu óc tôi đột nhiên kịp nghĩ ra.
Không đúng, tin tức Diệu Diệu bị người ta bắt đưa đến Băng Cốc chính là Lưu Tài nói cho chúng tôi, lúc trước tôi chỉ muốn để Lưu Tài cởi giác quan thứ sáu cho Đường Dũng mà không nghĩ ra, bắt Diệu Diệu đi hẳn hắn cũng là đầu sỏ, ít nhất cũng không thoát được liên quan!
Chuyện liên quan tới Diệu Diệu tôi liền không còn tâm tư xem náo nhiệt, sốt ruột bảo Lưu Tài biết cái gì thì hãy mau nói, nếu không Đường Dũng nhất định sẽ báo thù, hơn nữa còn là gấp mười gấp trăm lần để trả lại cho hắn ta.
Dĩ nhiên Lưu Tài biết khi Đường Dũng tỉnh lại sẽ là hậu quả gì, nếu không thì vừa rồi hắn đã không cuống cuồng chạy như vậy. Bây giờ tôi cũng tra hỏi hắn, hắn liền thở dài, bổ dáng buông xuôi sụp đổ, thật giống như chết đến nơi rồi vậy, chỉ về hướng Tô Mộc đang đứng, nói: “Diệu Diệu các ngươi nói chính là tiểu quỷ trong miếu chờ sắc phong phải không, nó bị sư phụ bọn ta mang đi, đúng là tới Băng Cốc, bây giờ có lẽ đã ở trong long mạch.”
“Sư phụ ngươi thực lực mạnh như vậy còn mang Diệu Diệu đi vào trong long mạch làm gì? Chẳng lẽ hắn đại từ đại bi muốn đưa Diệu Diệu cùng nhau tu luyện, tăng tu vi cho Diệu Diệu?” Tôi vội la lên.
Sư phụ hắn là người nào đại khí tôi cũng đoán được, hẳn là Lý Chùy, đó chính là kẻ không có tính người, hơn nữa lại hung bạo tàn ác, Diệu Diệu nếu rơi vào trong tay hắn thì không thể có chuyện tốt.
Sắc mặt Đường Dũng cũng tối lại, khi đối diện với chuyện Diệu Diệu anh ta lại tỉnh tác khác thường, nói: “Ngươi dẫn chúng ta đi vào, ngay bây giờ.”
Nháy mắt Lưu Tài khóc ròng, nếu ông ta biết cửa vào long mạch ở đâu thì đã sớm vào, cần gì phải ở bên ngoài ăn cơm hộp như vậy.