“Dạ Lăng Hàn, tôi hận anh!”
Tiếng nói rất nhẹ, lại giống như một con dao hung hăng đâm vào trong trái tim Dạ Lăng Hàn.
Anh chẳng thể ngờ được, Kỷ Nhiên sẽ nói ra những lời này.
Bàn tay bóp mạnh lấy cổ Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn tức giận nói: “Em câm miệng cho tôi! Em hận tôi, em dựa vào cái gì hận tôi? Em có tư cách gì hận tôi?”
Lần trước bị sốt vẫn chưa khỏi hẳn, tối hôm qua lại bị Dạ Lăng Hàn tàn phá thô bạo, bây giờ cậu căn bản không có sức chống lại.
Sau khi bị bóp cổ, trong cơ thể xuất hiện phản ứng thiếu oxy.
Kỷ Nhiên cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Có lẽ, cứ như vậy đi!
Cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cảm thấy Kỷ Nhiên không thích hợp, Dạ Lăng Hàn lập tức buông tay ra, ôm cậu vào trong ngực.
“Kỷ Nhiên, em tỉnh lại cho tôi! Em dám rời khỏi tôi, tôi sẽ gϊếŧ chết tất cả người nhà của em!”
Dạ Lăng Hàn hệt như một kẻ điên, liều mạng lung lay Kỷ Nhiên.
Bác sĩ chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo này.
“Cậu Dạ… cậu Dạ..”
Bác sĩ và trợ lý kéo Dạ Lăng Hàn ra.
Dạ Lăng Hàn quay đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo dọa bác sĩ run rẩy cả người, ông ta lấy hết can đảm nói: “Cậu đừng kích động! Hẳn là cậu Kỷ chỉ ngất thôi!”
“Khiến em ấy tỉnh lại! Lập tức khiến em ấy tỉnh lại.”
Dạ Lăng Hàn lớn tiếng quát mắng, muốn dùng âm thanh gào thét giảm bớt sợ hãi trong lòng.
Khoảnh khắc Kỷ Nhiên nhắm mắt lại kia, anh thật sự rất sợ!
Biết tính tình vị đại thiếu gia này không tốt, bác sĩ không dám nói thêm gì nữa, bắt đầu kiểm tra cho Kỷ Nhiên.
Khoảnh khắc vén chăn lên, bác sĩ hít vào một ngụm khí lạnh. Mặc dù Kỷ Nhiên mặc quần áo, nhưng phần da lộ ở bên ngoài không phải là dấu hôn thì là vết cắn.
Có thể thấy được vị đại thiếu gia này ra tay hung ác cỡ nào.
Cởϊ áσ ra, vết thương khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, khiến bác sĩ phải nhìn sang chỗ khác, thật sự không dám nhìn thẳng.
Khi xử lý vết thương cho Kỷ Nhiên, trong lòng bác sĩ thầm mắng ‘cầm thú’ vô số lần.
Sắc mặt Kỷ Nhiên tái nhợt, lông mi dài bởi vì đau đớn mà khẽ run rẩy, giống như một con búp bê yếu ớt.
Cho dù cơ thể trắng nõn tràn đầy vết thương, nhưng vẫn mang đến cho người ta một loại lực hút vô hình.
Đại lục Long Tây rất hiếm Alpha xuất chúng, bình thường đều là Omega có dáng dấp yêu kiều xinh đẹp.
Nhưng Kỷ Nhiên không chỉ có khí thế của Alpha, mà còn có nét tinh xảo của Omega.
Là một người tuyệt vời hiếm có!
Chàng trai tốt như vậy, sao cậu Dạ lại không biết quý trọng?
Sau khi xử lý vết thương cho Kỷ Nhiên xong, bác sĩ khuyên nhủ: “Cậu Dạ, sức khỏe cậu Kỷ vốn không tốt. Lần trước sốt cao để lại mầm bệnh, cơ thể vẫn luôn suy yếu. Cậu thật sự không thể hành hạ cậu ấy như vậy nữa! Nếu không, sẽ không đơn giản là hôn mê như vậy đâu, rất có thể sẽ mất mạng đấy.”
Dạ Lăng Hàn lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của bác sĩ: “Ông nói em ấy để lại mầm bệnh sau lần sốt cao trước?”
“Khoảng thời gian trước từng bệnh nặng, sốt mấy ngày. Nếu không phải cuối cùng gắng gượng qua khỏi, chỉ sợ sốt hỏng đầu luôn rồi.”
Bác sĩ thở dài: “Lần trước bị bệnh còn chưa khỏi hẳn, lần này bệnh càng thêm bệnh.”
“Từ trước đến giờ sức khỏe em ấy vẫn luôn rất tốt, sao nói bệnh là bệnh ngay được?”
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm mặt bác sĩ, giọng điệu hung ác: “Ông bị em ấy thu mua, diễn kịch lừa tôi hả?”
Đối với suy nghĩ này của Dạ Lăng Hàn, bác sĩ nhìn mà than thở, ông ta trầm giọng nói: “Tôi là một bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp, mỗi một câu tôi nói đều là sự thật. Nếu cậu Dạ không tin có thể mang cậu Kỷ đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện. Bởi vì thuốc hợp thành, thể chất cậu Kỷ kém hơn trước kia rất nhiều…”
Bác sĩ nói rất nhiều tác dụng phụ liên quan đến thuốc hợp thành, sở dĩ thân thể Kỷ Nhiên yếu như vậy, có chút gió thổi cỏ lay cũng ngã xuống, chính là bởi vì ảnh hưởng của thuốc hợp thành đối với cơ thể.
Tức giận dưới đáy lòng Dạ Lăng Hàn dần dần lắng lại, giọng điệu không còn ác liệt vừa rồi: “Về sau tôi sẽ chú ý, ông kê chút thuốc, để em ấy mau chóng tỉnh lại.”
Bác sĩ tiêm hạ sốt và giảm viêm cho Kỷ Nhiên, sau khi để lại một chút thuốc bôi và thuốc uống thì mang theo trợ lý rời đi.