Kỷ Nhiên không ngừng giãy giụa, từng đấm từng đấm rơi xuống người Dạ Lăng Hàn: “Cút! Đừng động vào tôi! Anh khiến tôi buồn nôn!”
Nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, trong lòng Kỷ Nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét.
Chắc chắn Dạ Lăng Hàn đã làm chuyện đó với Cam Nhuệ, người đàn ông bẩn như vậy, cậu không cần.
“Không cho tôi động? Vậy là muốn cho Dung Thành động? Thế mà tôi lại không biết, em đã thèm khát đến mức này rồi! Bụng đói ăn quàng tùy tiện người nào cũng câu dẫn được. Là tôi không thỏa mãn được em? Để em phải hèn mọn tìm người khắp nơi?”
Dạ Lăng Hàn xé rách áo Kỷ Nhiên, dùng áo trói lấy hai tay Kỷ Nhiên.
“Ai cũng mạnh hơn anh!” Trong cơn mất khống chế, Kỷ Nhiên thốt ra câu này, hoàn toàn chọc giận Dạ Lăng Hàn.
Thân là con cưng của trời, quý thiếu thế gia.
Dạ Lăng Hàn chưa bao giờ bị người khác giễu cợt như vậy, anh áp sát lại gần, đè lên trên người cậu.
Làm loạn dưới tình huống không có bất kỳ chuẩn bị gì, Kỷ Nhiên đau đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng nguội lạnh.
Cảm giác có chất lỏng chảy ra, Dạ Lăng Hàn biết đó là máu.
Bị vệt máu kia kí©h thí©ɧ, khiến anh càng thêm hung ác muốn người dưới thân.
“Buông ra! Anh cút đi cho tôi!”
Kỷ Nhiên không ngừng giãy giụa, nhưng hai tay bị trói chặt, căn bản không cách nào thoát khỏi bạo lực của người đàn ông.
Cậu cử động thân mình, hung hăng va vào người đàn ông bên trên.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, Dạ Lăng Hàn bị đυ.ng trúng.
Đau đớn trên trán khiến lửa giận nơi đáy mắt càng thêm hừng hực, lật Kỷ Nhiên lại, ấn lên sàn nhà, động tác ngày càng hung ác.
Có máu chảy ra rơi lên trên thảm lông dê đắt đỏ.
Giống như bị vũ khí sắc bén khuấy động bên trong cơ thể, đau đến lục phủ ngũ tạng xoắn lại với nhau.
“Có phải tôi không dạy dỗ em đàng hoàng, em sẽ còn quyến rũ đàn ông bên ngoài!”
“Kỷ Nhiên, em ti tiện như vậy sao?”
“Một ngày em còn là đồ chơi của tôi, vậy phải bị tôi chơi một ngày, trước khi tôi chưa chơi chán, em đừng hòng rời khỏi bên cạnh tôi.” Dạ Lăng Hàn hệt như dã thú hung dữ, cúi đầu cắn xuống bả vai Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên kêu lên một tiếng, đau đến biến sắc.
Dạ Lăng Hàn không ngừng gặm cắn cậu, để lại trên người cậu từng dấu vết mập mờ.
Đến cuối cùng, còn cắn lên cổ tay Kỷ Nhiên.
Nơi kia là tuyến thể của Omega, bình thường khi đánh dấu tạm thời, chính là Alpha cắn lên cổ tay Omega.
Mặc dù Kỷ Nhiên không phải Omega, không cách nào bị đánh dấu, nhưng Dạ Lăng Hàn vẫn muốn để lại dấu ấn thuộc về riêng anh trên người Kỷ Nhiên.
Đêm nay, Kỷ Nhiên bị giày vò vô cùng thê thảm.
Vết thương không ngừng chảy ra máu, nhuộm đỏ cả ga giường.
Đến sau nửa đêm, cậu lên cơn sốt.
Sốt mơ mơ màng màng, căn bản không phân biệt rõ ngày đêm.
Trước mắt hiện lên cảnh tượng ở bên Dạ Lăng Hàn khi xưa.
Lần đầu tiên làm với Dạ Lăng Hàn, khi yêu, cậu chảy máu, lúc đó Dạ Lăng Hàn vô cùng đau lòng, ôm cậu vào trong ngực liên tục nói lời âu yếm, còn tự mình bôi thuốc cho cậu.
Vì chăm sóc cậu, cậu Dạ mười ngón tay không dính nước mùa xuân còn cố ý học cách nấu cháo, suýt nữa đốt luôn nhà bếp.
Nhớ tới dáng vẻ tay chân luống cuống của Dạ Lăng Hàn, khóe miệng Kỷ Nhiên khẽ cong lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Nhưng mà, nụ cười kia quá ngắn ngủi, giống như bông tuyết, thoáng chốc đã bị hòa tan.
Hóa thành nụ cười khổ thê lương.
Dạ Lăng Hàn vẫn luôn ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm Kỷ Nhiên.
Trông thấy thay đổi trong biểu cảm của cậu, trong lòng rất buồn bực: Kỷ Nhiên đang nghĩ gì? Vì sao cảm thấy cậu đau buồn đến vậy?
“Dạ Lăng Hàn…”
Kỷ Nhiên khẽ kêu lên một tiếng, âm thanh mềm nhũn lập tức thấm vào trong tim Dạ Lăng Hàn, anh lập tiến tới: “Nhiên Nhiên!”
Kỷ Nhiên mở ra đôi mắt trống rỗng, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, chậm rãi phun ra một câu: “Dạ Lăng Hàn, tôi hận anh!”