Kỷ Nhiên mơ màng tỉnh lại, cử động cơ thể, cảm thấy toàn thân đau đớn không chịu nổi.
“Nước…”
Cậu gian nan phát ra một tiếng, giọng nói cực kỳ khô khốc và suy yếu.
Dạ Lăng Hàn nghe thấy động tĩnh, đi rót cốc nước.
Bàn tay đưa qua muốn đỡ Kỷ Nhiên dậy, bốp…
Kỷ Nhiên đánh một phát lên mu bàn tay anh, đánh tan toàn bộ quan tâm lo lắng của Dạ Lăng Hàn.
Anh trừng to mắt, tức giận nói: “Em đang làm cái gì?”
“Đừng động vào tôi!”
Khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Nhiên lạnh như băng sương, trong cặp mắt kia còn mang theo oán hận thấu xương.
Chỉ cần nhớ tới chuyện xảy ra tối qua là cậu đau đến không muốn sống.
Đây chính là người đàn ông cậu yêu, lại chỉ mang đến tổn thương cho cậu.
Giờ phút này, khuyên bảo của bác sĩ và áy náy đối với Kỷ Nhiên tan thành mây khói, Dạ Lăng Hàn hung hăng đập cốc nước xuống đất, bóp lấy cổ Kỷ Nhiên, hai mắt đỏ ngầu gầm thét: “Đừng có nể mặt mà không cần! Em lại náo loạn nữa cho tôi xem, tôi gϊếŧ em!”
Kỷ Nhiên cười khẩy thành tiếng, đáy mắt đều là khinh miệt.
Ngón tay bóp cổ cậu của Dạ Lăng Hàn siết chặt, vành mắt đã đỏ bừng.
Bây giờ Dạ Lăng Hàn giống như một dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể phát cuồng.
Dần dần thiếu oxy khiến Kỷ Nhiên càng ngày càng khó thở, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.
Dạ Lăng Hàn bỗng nhiên buông tay ra, ném mạnh cậu lên giường.
Từ trên cao nhìn xuống chàng trai đang ho khan liên tục, thở hổn hển nói: “Nếu em không biết xấu hổ, vậy tôi cho em như ý.”
Ngân Sắc.
Ánh đèn rực rỡ nhuộm khắp phòng bao, mang lại vẻ đẹp diêm dúa mà quyến rũ.
Dạ Lăng Hàn đẩy cửa ra, dùng sức đẩy Kỷ Nhiên bên cạnh vào phòng bao. Mấy người Vân Tử Thu, Tề Châu, Vưu Diệc thấy vậy thì sững sờ, tiếng hát lập tức tắt ngúm.
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên lại làm như không nhìn thấy ánh mắt trào phúng và dò xét của những người này, sống lưng thẳng tắp.
Cho dù trong hoàn cảnh ầm ĩ mà lộn xộn thế này, cậu vẫn lộ vẻ cao xa không thể với tới.
Nhìn thấy Kỷ Nhiên thế này, Dạ Lăng Hàn bỗng cảm thấy dường như cậu cách mình rất xa.
Tà ác trong đáy lòng dần dần mở rộng, khiến anh muốn kéo Kỷ Nhiên từ trên mây xuống dưới bùn.
Dạ Lăng Hàn kéo Kỷ Nhiên lại, kéo cậu vào trong ngực mình, cười khinh bỉ: “Không phải muốn kiếm tiền sao? Hôm nay thể hiện tốt một chút, sẽ không thiếu tiền cho em!”
Hầu hết người trong phòng bao đều thuộc đảng Thái Tử ở thủ đô, trong nhà có tiền có quyền, thường xuyên tụ tập chơi bời với nhau.
Đột nhiên nhìn thấy Dạ Lăng Hàn dẫn Kỷ Nhiên tới, đều cảm thấy bất ngờ.
“Cậu Dạ, hôm nay ngọn gió nào thổi cậu tới vậy?”
Vân Tử Thu bước lên trước, bắt lấy bả vai Dạ Lăng Hàn, hạ giọng nói: “Cậu đang làm gì vậy? Ra ngoài chơi còn mang theo người tình! Còn nữa, những lời cậu vừa nói là có ý gì?”
Dạ Lăng Hàn không trả lời anh ta, giữ chặt cánh tay Kỷ Nhiên, quăng cậu xuống ghế sofa.
Ngay sau đó, móc mấy xấp tiền giấy dày cộp ném lên trên mặt bàn: “Đêm nay hầu hạ người ở đây thoải mái, số tiền này sẽ là của em.”
Rất rõ ràng, lời này là nói với Kỷ Nhiên.
Khoảnh khắc lời này vừa được nói ra, trong phòng bao lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người trừng to mắt nhìn Dạ Lăng Hàn, đáy mắt đều là không thể tưởng tượng nổi.
Trước kia Dạ Lăng Hàn thương Kỷ Nhiên cỡ nào, mọi người rõ như ban ngày.
Hôm nay lại dùng cách này sỉ nhục người tình của mình.
Trong này, quan hệ cá nhân của Vân Tử Thu và Dạ Lăng Hàn là tốt nhất, dù anh ta hiểu rõ bạn mình đến đâu, lúc này cũng không hiểu nổi ý đồ của Dạ Lăng Hàn.
Đôi mắt đen láy của Kỷ Nhiên chậm rãi ngước lên, nhìn về phía Dạ Lăng Hàn, rõ ràng bên trong ánh mắt lạnh lùng không có biểu cảm gì, nhưng Dạ Lăng Hàn lại có thể trông thấy trào phúng cùng cực nơi đáy mắt cậu.
Anh siết chặt nắm đấm, vang lên tiếng răng rắc.
Hôm nay, anh muốn dùng cách này để sỉ nhục Kỷ Nhiên.