Dạ Lăng Hàn lái xe rời khỏi đại trạch nhà họ Dạ, trên đường đi, bạn bè – Vân Tử Thu gọi điện thoại tới.
“Cậu Dạ, bận rộn gì không? Đã mấy ngày không gặp cậu rồi, các anh em tụ tập đánh bài trong câu lạc bộ, đang chờ cậu đến đấy!”
“Không đi!” Dạ Lăng Hàn đang nổi nóng, nào còn lòng dạ ra ngoài tiêu khiển.
“Ôi, sao vậy? Tâm trạng không tốt?”
“Mẹ nó đừng nói nhảm nữa, cúp đây!” Dạ Lăng Hàn bực bội muốn chết, chỉ mong nhanh nhanh trở về biệt thự trừng trị Kỷ Nhiên.
“Ơ kìa! Đợi đã!” Vân Tử Thu nói: “Cậu Dạ, không phải chứ! Đính hôn xong cậu cải tà quy chính luôn hả? Nghe nói cậu đá người tình kia rồi! Người ta đáng thương quá đi! Vay tiền khắp nơi! Nghe nói còn muốn cầm món quà cậu tặng! Cậu Dạ, chừng nào cậu lại trở nên keo kiệt như vậy? Chia tay cũng không cho người ta một khoản tiền chia tay.”
“Cậu nói cái gì?” Ánh mắt Dạ Lăng Hàn lộ ra tàn nhẫn, câu nói này gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Nghe ra khác thường trong giọng điệu của anh, Vân Tử Thu hoảng hốt, vội nói: “Cậu không biết việc này?”
“Kỷ Nhiên vay tiền khắp nơi?”
“Bạn học nào cũng gọi điện vay, về sau nói muốn bán đồng hồ, tìm đến Dung Thành, chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Dung kia. Nhà cậu ta làm ủy thác mua bán, dưới danh nghĩa cậu ta có rất nhiều cơ sở ủy thác mua bán. Cũng không biết quan hệ giữa Dung Thành và người tình này của cậu là như thế nào, cậu Dung dứt khoát cho cậu ta vay hai mươi triệu, không tính lãi. Người tình của cậu chuẩn bị lấy đồng hồ thế chấp cho cậu ta." Vân Tử Thu chậc chậc: "Tôi nhớ chiếc đồng hồ kia là món quà cậu tặng cho cậu ta vào bốn năm trước! Lúc ấy là hai chúng ta bay đến nước H đặt làm, vì chiếc đồng hồ này cậu còn đặc biệt đến Nam Phi một chuyến, mua kim cương mấy chục triệu..."
Vân Tử Thu còn chưa nói xong, Dạ Lăng Hàn đã cúp điện thoại.
Anh nhấn mạnh chân ga, xe đua hệt như tên đã rời cung, lao băng băng trên đường.
Dạ Lăng Hàn mang theo sát ý bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Kỷ Nhiên đã ngủ trên giường.
Anh sải bước đi tới, giơ tay nắm lấy áo Kỷ Nhiên, kéo cậu xuống khỏi giường.
Trong lúc ngủ mơ, Kỷ Nhiên cảm thấy có một sức nặng ập tới, cần cổ bị siết rất chặt, cậu mở to mắt, còn chưa rõ ràng tình huống xung quanh, bàn tay Dạ Lăng Hàn đã nặng nề rơi xuống mặt cậu.
Bốp – tiếng tát lanh lảnh vang lên trong phòng ngủ.
Đau rát trên mặt khiến Kỷ Nhiên hoàn hồn, cậu trừng to mắt, không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang nổi giận trước mặt.
Ở bên Dạ Lăng Hàn bốn năm, hai người từng cãi vã, từng ầm ĩ, từng nói chia tay.
Nhưng dù giày vò thế nào, Dạ Lăng Hàn đều không động tay với cậu.
Đây là lần đầu tiên!
Kinh ngạc nơi đáy mắt dần dần hóa thành đau lòng, cuối cùng chuyển thành oán hận, Kỷ Nhiên lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, hệt như một con thú đang nhe răng múa vuốt.
Chạm phải ánh mắt quật cường mà lạnh lẽo của cậu, cơn áy náy vì lỡ tay đánh cậu trong lúc nóng giận lập tức tan thành mây khói.
Dạ Lăng Hàn bóp cằm Kỷ Nhiên, nâng mặt cậu lên cao.
“Mới mấy ngày tôi không trở về, em đã không chịu nổi cô đơn, dụ dỗ đàn ông khắp nơi rồi hả? Sao em có thể lẳиɠ ɭơ hèn hạ như vậy? Không có đàn ông thì không sống được hả?”
Trên mặt bị tát rất đau, nhưng cũng không đau bằng lời nói đả thương người của Dạ Lăng Hàn.
“Im miệng!” Kỷ Nhiên không thể nhịn nổi nữa, vung quyền đấm lên mặt Dạ Lăng Hàn.
Trên mặt cậu giăng đầy sương giá, trong mắt đều là tiêu điều chán nản, nhẫn nhịn lâu như vậy, cậu thật sự không nhịn nổi nữa.
“Dạ Lăng Hàn, anh có tư cách gì nói lời này với tôi? Anh thì là đàn ông quái gì? Anh căn bản không phải con người.”
Bị Kỷ Nhiên mắng chửi như vậy, hai mắt Dạ Lăng Hàn đỏ ngầu.
Nắm lấy cổ Kỷ Nhiên rồi hất cậu xuống mặt đất.