Ăn xong, Lê Tiêu bèn rửa sạch hũ sứ.
Trong phòng có phòng tắm chuyên dành cho tắm rửa, nhưng rất nhỏ, anh đi vào phải cúi người, cho nên mỗi lần anh rửa đồ đều đi vào phòng nước cuối hành lang, nơi đó rộng rãi.
Khi Lê Tiêu trở về, còn có Lâm Mỹ Như, hôm nay bán hết rau rồi, bà ta nghĩ Giang Nhu hẳn là đã sinh rồi, vẫn lại đây một chuyến, nếu không ngày mai Mã Ái Hoa hỏi bà ta là trai hay gái thì bà ta cũng không trả lời được, lại bị người đồn đãi lời ong tiếng ve.
Khi bà ta tới, đang chuẩn bị đi vào phòng bệnh ngày hôm qua thì đụng phải Lê Tiêu.
Bà ta phụng phịu hỏi một câu, "Sinh chưa, là trai hay gái?"
Lê Tiêu không phản ứng bà ta, liếc mắt một cái, vòng qua bà ta đi thẳng.
Thái độ này càng làm cho Lâm Mỹ Như tức giận, trong mắt bốc lửa giận, nghểnh cổ đứng tại chỗ, đợi người biến mất không thấy, mới cắn răng oán hận đi theo.
Vào phòng bệnh, bà ta lập tức nhìn thấy Lê Tiêu ôm Giang Nhu lên trên giường, hai tay Giang Nhu ôm cổ con trai bà, trên mặt tựa như có chút ngượng ngùng.
Mà đứa con kia xưa nay lạnh lùng của bà ta, lúc này rũ mắt xuống, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười như có như không, chẳng qua tươi cười này biến mất rất nhanh, thế cho nên Lâm Mỹ Như thậm chí hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi hay không.
Nhưng dáng vẻ hai người thân mật hôn nhẹ vẫn làm cho Lâm Mỹ Như thấy có chút không thoải mái trong lòng.
Bà ta do dự hai giây, nhíu mày tiến lên.
Khi đi ngang qua giường giữa, chợt nghe thấy một bà già âm dương quái khí nói thầm, "Đi tiểu cũng dính nhau như vậy, không biết xấu hổ."
Lâm Mỹ Như nghe nói như thế, trên mặt vô cùng xấu hổ, cũng cảm thấy hai người này không biết xấu hổ, trời sáng bảnh mà buồn nôn như thế.
Không phải là sinh con thôi sao, năm đó sau khi bà ta sinh xong ngày hôm sau đã đi xuống giường nấu cơm rồi.
Lê Tiêu ôm Giang Nhu đi vào phòng tắm trong phòng, sau đó đỡ cô ngồi xuống, khi Giang Nhu đi vệ sinh, anh ở bên ngoài đóng cửa lại, sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Mỹ Như.
Lâm Mỹ Như mím môi, trợn ngược mắt xem thường nhìn anh, đi thẳng đến bên giường trẻ sơ sinh.
Bà ta cúi người nhìn đứa nhỏ đang ngủ.
Đây là một đứa trẻ có bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, tuy rằng làn da trên mặt có hơi đỏ, trên cổ và tay nhỏ còn có chút nếp nhăn, nhưng cái mũi cái miệng nhỏ nhắn, mỗi một chỗ đều vô cùng tinh xảo.
Đứa nhỏ này giống Lê Tiêu hơn một chút, mũi rất cao, miệng cũng vậy, khá mỏng, con mắt tạm thời còn chưa nhìn ra, nhưng bà ta hy vọng có thể giống Giang Nhu một chút. Dù cho tính nết Giang Nhu như thế nào, cũng có một đôi mắt hạnh xinh đẹp linh động, không giống con trai bà ta, cặp mắt đó giống như đàn ông nhà họ Lê, con ngươi vừa đen vừa đậm, làm cho người ta không thích nhìn.
Cũng đúng lúc này, hai nắm tay nhỏ của đứa bé đặt ở hai bên má đột nhiên chuyển động, mày nhỏ cũng nhíu lại.
Như là đang mơ thấy gì đó.
Có thể bởi vì diện mạo của đứa nhỏ này giống nhà họ Lê nhiều hơn, dù cho trông đáng yêu, trong lòng Lâm Mỹ Như cũng không quá yêu thích.
Bà ta duỗi tay xốc chăn lên muốn xem giới tính của đứa nhỏ này.
Nào biết tay mới vừa nhấc chăn lên được một chút, đã bị một cánh tay to vắt ngang ngăn lại, người đàn ông lạnh mặt, "Không cần nhìn, con gái."
Sau đó giành lấy góc chăn trong tay bà ta, xếp lại một lần nữa, điệu bộ sợ đứa nhỏ bị lạnh.
Lâm Mỹ Như vừa nghe thấy là con gái, tâm tư lập tức phai nhạt, lại nhìn dáng vẻ che chở con như thế của Lê Tiêu, trong lòng liền tức không có chỗ xả, giọng điệu có chút bất mãn, "Sao lại là con gái chứ?"
Tuy rằng bà ta cảm thấy Lê Tiêu cộc cằn, nhưng hy vọng là cháu trai.
Người đàn ông xoay đầu nhìn bà ta một cái, thanh âm chợt lạnh đi mấy độ, "Có vấn đề à?"
Con ngươi đen thui nặng nề nhìn bà ta, giống như bà ta chỉ cần nói ra một lời không tốt, anh sẽ khiến bà ta đẹp mặt.
Tuy rằng Lâm Mỹ Như dám mắng Lê Tiêu, nhưng đây cũng là ở dưới tình huống Lê Tiêu không tức giận, nếu thật sự trêu chọc người này, trong lòng bà ta biết không có quả ngọt ăn, giống như lúc trước không biết con riêng làm cái gì chọc anh, bị anh đánh nằm trên mặt đất không động đậy được, chảy một vũng máu, đây còn là đánh trước mặt bà ta và ông Hà, ngăn cản cũng không ngăn cản được.
Bây giờ nhớ lại, bà ta vẫn nhớ rõ lúc ấy cặp mắt anh hung ác lạnh lẽo giống như sói.