Lê Tiêu đặt bàn ăn cơm lên trên giường Giang Nhu, sau đó mang ra từng món ăn mang đến từ trong nhà, măng tây sợi, rau xào đậu mầm, thịt xào mộc nhĩ và một hũ sứ canh bồ câu.
Đề phòng canh vung vãi, anh dùng khăn quàng cổ gói hũ sứ mấy lớp, chỉ cởi ra đã tốn rất nhiều thời gian.
Anh vừa tháo vừa nhỏ giọng nói: "Anh nhờ bạn kiếm mấy củ hồng sâm dại, ngày mai nấu cho em ăn."
Giang Nhu vỗ đứa nhỏ ợ sữa xong thì đưa cho anh, bản thân cầm muỗng uống canh trước, nghe xong nhịn không được nói: "Thứ đó mắc nhỉ?"
Đứa nhỏ đã uống no rồi, còn thừa lại một chút sữa, Lê Tiêu mở nắp ra, đổ phần còn lại vào miệng mình.
Cũng không lãng phí chút nào.
Nghe thấy Giang Nhu hỏi, không cần suy nghĩ nói: "Không mắc, người bạn trước kia quen lúc vận chuyển, anh từng giúp anh ta, nên anh ta tặng."
Giang Nhu cũng không hỏi nữa.
Canh bồ câu ngửi rất thơm nhưng cũng không có vì gì.
Sau khi cô uống mấy ngụm canh ấm bụng, mới dùng bữa.
Lê Tiêu đậy nắp hũ sứ lại, còn dùng khăn quàng cổ tiếp tục gói lại, lo canh bị lạnh.
Giang Nhu vừa ăn vừa cáo trạng, nói chuyện xảy ra vừa rồi cho anh nghe, Lê Tiêu nghe thấy liên tục nhíu mày, nhất là nghe thấy người đàn ông nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh cho con bú, người khác thế nào anh mặc kệ, nhưng Giang Nhu cũng ở nơi này.
Anh không phải mỗi thời mỗi khắc đều ở trong này.
Thế nhưng, đối phó với loại vô lại này, anh lành nghề nhất, nét mặt trên mặt bình tĩnh nói: "Không sao, việc này giao cho anh."
Có những lời này của anh, Giang Nhu an tâm, mím môi cười, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm của mình.
Lê Tiêu nhìn cô một cái, mặt mày cũng nhiễm vài phần ý cười.
Sau đó cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, uống sữa xong cô bé lại ngủ, tay nhỏ bé đặt ở hai bên má còn vểnh lên một ngón tay, anh nhìn thấy tươi cười trên mặt càng sâu, sau đó đột nhiên nói một tiếng với Giang Nhu, "Cứ gọi là Bình An đi, Lê Bình An."
Hy vọng cô bé cả đời bình an, khỏe mạnh.
Động tác ăn cơm của Giang Nhu dừng một chút, rối rắm ngẩng đầu nhìn anh, Bình An có ngụ ý đương nhiên không tệ, nhưng hình như không hay lắm.
Đương nhiên, chắc chắn hay hơn của tên đời trước của đứa nhỏ, đời trước cô bé tên Lê Phượng, đảo lại chính là quả thơm.
"Bình An rất bình thường, anh xem con gái chúng ta rất xinh đẹp, sau này trưởng thành chắc chắn rất đẹp, cảm thấy cái tên này có hơi không xứng với con bé, như vậy đi, đại danh để em đặt, Lê Thanh Thù, nhủ danh gọi An An, anh cảm thấy sao?"
Nói xong bản thân cũng rất hài lòng gật đầu, nói: "Lê Thanh Thù, vừa nghe đã cảm thấy là một mỹ nữ, rất có ý thơ."
Lê Tiêu hỏi: "Cái gì Thanh cái gì Thư?"
Giang Nhu lấy tờ giấy ở trên bàn viết ra cho anh xem, "Thanh trong thanh triệt (trong suốt), Thù có chữ nữ bên cạnh, có phải hay lắm không?"
Lê Tiêu liếc mắt một cái, sau đó nhíu mày, trực tiếp chọc thủng cô "Em cố gom hai chữ đẹp đặt cạnh nhau à?"
"…"
Giang Nhu tức giận trợn trắng mắt, người này có biết nói chuyện không vậy.
Lê Tiêu khẽ cười một tiếng, "Được, nghe theo em, đại danh tên Lê Thanh Thù, nhủ danh tên An An."
Miệng nhỏ giọng lập lại một lần, "An An, cũng không tệ lắm."
Giang Nhu âm thầm trợn mắt xem thường.
Khi quay đầu đi, vừa mới lơ đãng lại đối diện với ánh mắt của sản phụ bên kia, tưởng đã quấy rầy người ta, có chút ngượng ngùng cười cười, "Có phải tiếng hơi lớn không?"
Sản phụ cười lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, cảm khái một câu, "Tình cảm của hai vợ chồng các cô thật tốt."
Giang Nhu nghe xong trên mặt hiện 囧.
Không biết cô ấy nhìn từ đâu ra.
Quay đầu lén nhìn Lê Tiêu, anh nghe xong ngược lại không có cảm giác gì, nhẹ nhàng thả đứa nhỏ qua giường bên cạnh.
Sau đó ăn cơm thừa của Giang Nhu, ngay cả muỗng cũng chưa đổi.
Giang Nhu thấy vậy lại không biết nói cái gì cho phải, cảm thấy anh có đôi khi vô cùng chịu khó, làm chuyện nào cũng ra ngô ra khoai, nhưng có đôi khi lại vô cùng lười biếng, lười tới trình độ nào hả? Có đôi khi rửa thêm một đôi đũa giặt thêm một đôi tất thôi anh cũng không muốn.