Sắc mặt Lâm Mỹ Như cứng ngắc, có hơi sượng mặt, bà ta lại chưa nói gì.
Cũng may lúc này, trong phòng tắm truyền đến tiếng Giang Nhu, "Lê Tiêu ——"
Lê Tiêu lập tức thu hồi ánh mắt, trực tiếp xoay người đi đỡ Giang Nhu.
Sau đó Lâm Mỹ Như lại nhìn thấy con trai mình bước đi vững vàng ôm Giang Nhu đi ra phòng tắm, nhẹ nhàng đặt lên trên giường, còn ém chăn hai bên cô.
Mà Giang Nhu thì sao, trên người quấn kín mít, trên đầu còn đội mũ vải bông màu đỏ, cái trán cũng không lộ ra.
Giống như nặn bột mì, sợ vừa chạm liền tan.
Sản phụ nhà ai có đãi ngộ này?
Sau khi Giang Nhu nằm xuống giống như mới nhìn thấy người, "Mẹ tới lúc nào vậy?"
Vẻ mặt thản nhiên, cũng không hề xấu hổ khi sinh con gái.
Nhưng trong lòng Lâm Mỹ Như bất bình, cũng không biết là bất bình vì lúc trước bà ta sinh con trai cũng không được chăm sóc như vậy, hay là bất bình với dáng vẻ đương nhiên của Giang Nhu, "Không phải nói cô mang thai cháu trai sao? Cháu trai của tôi đâu?"
Bà ta không dám lấy việc này chọc giận Lê Tiêu, nhưng vẫn dám làm vậy với Giang Nhu.
Nào biết Giang Nhu nghe xong lời này cũng không sợ hãi chút nào, còn tỏ vẻ vô tội, "Mẹ, đã là thời đại gì rồi, mẹ còn trọng nam khinh nữ, loại tư tưởng này không được, chính sách của quốc gia chúng ta cũng không phát động việc này, hơn nữa, mẹ xem con trai mẹ rất thích."
"…"
Thật sự là tốt hay xấu, đều dựa vào cái miệng cô nói ra.
Cũng không biết lúc trước ai ỷ vào trong bụng chính là cháu trai, đòi hỏi lợi lộc của mình?
Lâm Mỹ Như tức giận nhìn về phía Lê Tiêu, muốn để anh nhìn xem vợ mình là đức hạnh gì?
Nào biết quay đầu, lại nhìn thấy Lê Tiêu cầm một cái thau, đựng tã đã thay, khăn mặt, còn lấy mấy thứ như xà phòng.
Tựa như sợ bà ta đứng ở đây làm gì vợ con anh, trực tiếp nói với bà ta: "Bọn họ buồn ngủ rồi, đi đi."
Còn thiếu viết ba chữ ‘không chào đón’ lên trên mặt.
Thế nhưng Giang Nhu còn bổ sung một câu, "Anh giặt tã của con sạch sẽ nhá."
Lâm Mỹ Như: "…"
Sao bà ta không biết Lê Tiêu chịu khó như vậy?
Lâm Mỹ Như sợ tiếp tục ở lại càng làm mình tức giận, đen mặt buông giỏ đồ xuống, một bọc đường đỏ, một bọc long nhãn và một bình đào.
Đợi người rời đi, bà già ở giường bên cạnh chua lòm nói: "Sinh con gái còn ăn ngon như vậy? Cũng không sợ chà đạp đồ tốt."
Ở trong mắt bà ta, những thứ này đều là tết đến mới tặng, con gái làm sao xứng ăn những thứ này?
Nếu không phải trước khi con dâu bà ta sinh bác sĩ trong thôn nói không dễ sinh, bà ta lo lắng cháu trai trong bụng chịu khổ cũng sẽ không đến bệnh viện.
Bây giờ thấy con gái người ta còn ăn đồ ngon dùng đồ tốt hơn cháu trai bà ta, trong lòng ghen tị vô cùng.
Trong nhà bà ta dù có thương cháu trai đi nữa, cũng không nỡ may nhiều quần áo mới cho cậu bé như vậy, tã mới và chăn nhỏ, càng đừng nói còn có sữa bột uống.
Ở trong mắt bà ta, người phụ nữ bên cạnh chính là hồ ly tinh, câu dẫn linh hồn đàn ông cũng thôi đi, thằng chồng cũng nghe lời cô.
Giang Nhu lười phản ứng, trực tiếp trở mình đi ngủ.
Chạng vạng, Chu Kiến và thím Vương cũng lại đây một chuyến, bọn họ đến một trước một sau.
Chu Kiến tới trước, vài ngày không gặp người đen đi không ít, nghe Lê Tiêu nói, trước đó anh ta tìm được công việc bảo vệ, gần đây hợp tác với người ta kiếm một ít cá và đồ dùng bằng tre nứa ở nông thôn bán, kiếm được nhiều hơn trước kia, còn quen với một cô gái rất có năng lực ở nông thôn.
Chu Kiến đi thẳng từ chợ lại đây, trên tay mang theo năm con cá trích còn sống, còn có một giỏ to đồ tre nứa, nhìn thấy Lê Tiêu lập tức cười nói: "Em lo anh không ở nhà, nên lại đây luôn. Mẹ em nói gần đây chị dâu phải uống nhiều canh cá trích, cho nên mang cá trích lại, không đủ cứ nói với em, cá còn nhiều mà."