Mi Tuyết chủ động tìm đến Trần Minh Xuyên.
Dường như không liên lạc được qua điện thoại, cô ta chặn ngay trước cổng công ty anh.
Trong video, Trần Minh Xuyên giữ khoảng cách khá xa với Mi Tuyết, dáng vẻ đầy xa cách.
Mi Tuyết bất ngờ bật khóc.
Không còn vẻ kiêu ngạo như trước, cô ta trông vô cùng đáng thương khi nhìn Trần Minh Xuyên.
- "Anh Minh Xuyên, em không đợi được lâu nữa rồi. Nếu anh không thuyết phục cô ấy phá thai, em sẽ c.h.ế.t mất."
- "Anh nhẫn tâm nhìn em c.h.ế.t sao, anh Minh Xuyên?"
Vừa nói, cô ta vừa bước lên nắm lấy tay Trần Minh Xuyên.
Biểu cảm ngượng ngập của Trần Minh Xuyên trông thật buồn cười.
Hiển nhiên, Mi Tuyết rất hiếm khi có những hành động thân mật như vậy với anh, điều này khiến anh cảm thấy ngạc nhiên và bối rối.
Thấy vậy, Mi Tuyết tiến thêm một bước, ép sát vào người anh.
- "Anh Minh Xuyên, em biết anh đã chịu nhiều ấm ức vì em trong những năm qua. Em sẽ bù đắp cho anh."
- "Chỉ cần em còn sống, em sẽ bù đắp cho anh bằng bất cứ cách nào."
Nói rồi, Mi Tuyết tựa vào người Trần Minh Xuyên, vai khẽ run, đầu cúi xuống áp vào n.g.ự.c anh.
Trần Minh Xuyên cứng đờ người.
Mãi một lúc sau mới kịp phản ứng, anh lập tức lùi lại một bước, nhìn quanh một lượt.
Mi Tuyết lúc này lấy ra một chiếc thẻ phòng và đưa cho anh.
- "Anh Minh Xuyên, chỗ này không tiện. Chúng ta hãy tìm một nơi tiện hơn để nói chuyện."
---
Tối hôm đó, Trần Minh Xuyên không về nhà.
Anh nhắn tin nói rằng có công việc gấp ở cơ quan, phải tăng ca.
Thám tử gửi cho tôi hai đoạn video.
Một đoạn quay cảnh Trần Minh Xuyên mua đồ ở hiệu thuốc.
Đoạn còn lại là ở cửa khách sạn.
Thám tử hỏi: "Chị à, bên trong họ làm ầm ĩ lắm. Chị có muốn nghe không?"
Tôi từ chối.
Anh ta lại hỏi: "Chị chắc chắn cô kia là bệnh nhân chứ? Cơ thể thế này mà chịu được sao?"
Cơ thể chịu được hay không tôi không biết.
Tôi chỉ biết rằng, ba ngày liền Trần Minh Xuyên không về nhà.
Anh nói đi công tác.
Ba ngày anh đi công tác, thám tử túc trực ở cửa khách sạn suốt ba ngày.
Sáng ngày thứ ba, thám tử nói: "Chị, có một câu chị thực sự nên nghe."
Một đoạn âm thanh mờ nhạt được xử lý gửi đến.
Giọng của Trần Minh Xuyên đứt quãng:
- "Em yên tâm, phá hay không phá thai, cô ấy không có quyền quyết định. Có rất nhiều cách."
Tôi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, lặng lẽ ngẩng đầu thắp nén nhang cuối cùng trong ngôi chùa.
Chiều tối hôm đó, hai người cuối cùng cũng rời khỏi khách sạn.
Mi Tuyết yếu ớt, trực tiếp bắt xe đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện.
Quả thật như câu nói:
"Đừng để chó săn được nếm vị ngọt. Một khi đã nếm, chúng sẽ không bao giờ chịu buông."
---
Cảm nhận được vị ngọt, Trần Minh Xuyên không bỏ lỡ. Vừa về nhà, anh lập tức nhắc đến chuyện đứa bé.
Anh nói rằng sau khi suy nghĩ kỹ, anh muốn cứu người trước rồi mới tính chuyện có con.
- "Nếu người đó xảy ra chuyện, cả đời chúng ta sẽ sống trong áy náy."
Tay tôi chạm vào túi, rồi lại do dự, vật trong tay vẫn chưa lấy ra.
Trần Minh Xuyên nhìn động tác của tôi, nhướng mày hỏi.
Tôi giữ chặt túi.
- "Không có gì. Nếu đã quyết định rồi, thì không cần xem nữa."
Trần Minh Xuyên càng thêm tò mò.
- "Rốt cuộc là cái gì?"
Anh bước lên, kéo tay tôi ra.
Một chiếc thẻ gỗ rơi ra theo động tác của anh.
Tôi vội nhặt lên, giấu ra sau lưng.
- "Đừng xem, thật sự không có gì cả."
Tò mò của anh hoàn toàn bị khơi dậy.
Anh nghiêm mặt, nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt.