Tôi đành "bất đắc dĩ" đưa thẻ ra.
- "Thật ra không có gì, chỉ là một quẻ tốt thôi."
- "Em chẳng phải đã cho anh 10 ngày suy nghĩ sao? Em đoán anh có thể do dự, nên mới nhờ bạn đến xin quẻ hỏi giúp."
- "Bạn em còn bỏ tiền ra mời thầy mà anh từng nhắc là rất linh nghiệm."
Tôi đưa quẻ cho anh.
- "Quẻ viết như thế này."
- "Em cũng không hiểu ý nghĩa lắm, nhưng thầy nói đứa trẻ này sẽ mang đến vận may cho anh."
- "Thầy bảo rằng có đứa trẻ này, những gì trước đây anh không có được sẽ tự tìm đến anh."
Trần Minh Xuyên nhìn chăm chú dòng chữ trên quẻ, như thể liên tưởng đến những sự kiện xảy ra gần đây.
Tôi lập tức giật lấy quẻ, ném qua một bên.
- "Đừng xem nữa. Dù sao đã quyết định không giữ lại, thì đừng tin vào mấy chuyện hư vô."
- "Em chẳng thấy đứa trẻ này mang lại may mắn cho anh. Anh vẫn phải đi công tác mấy ngày liền, còn bị tát nữa."
- "Thật xui xẻo. Làm gì có chuyện từ không được thành có được?"
Khóe miệng Trần Minh Xuyên giật giật, do dự một lát, cuối cùng vẫn nhặt lại quẻ.
- "Để anh suy nghĩ thêm."
Tôi làm bộ định giật lại quẻ.
- "Em đã bảo đừng xem rồi. Xem xong lại lưỡng lự. Làm gì có vận may nào. Mới mấy ngày trước còn bị người ta tát nữa."
Trần Minh Xuyên giơ tay cao, né tránh.
- "Đây là thứ cầu được, sao có thể tùy tiện ném đi. Ngủ sớm đi, sau này rồi tính."
Tôi nhìn anh nghi ngờ.
- "Không phải thực sự có cái gì trước đây anh không có được, giờ lại có được chứ?"
Trần Minh Xuyên bối rối dỗ dành tôi vào phòng ngủ, nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Tôi không nói gì, khóa cửa lại.
Sau đó lặng lẽ nhắn tin cho Thương Chi Lâm:
"OK, đến lượt anh rồi."
—----------
Tối hôm đó, khi Trần Minh Xuyên vẫn còn đang do dự về lá thẻ gỗ "thượng thượng ký", anh nhận được cuộc gọi từ một khách hàng lớn.
Trước đây, anh từng muốn hợp tác đầu tư riêng với người này, nhưng khổ nỗi khách hàng không coi trọng số vốn nhỏ bé của anh.
Lần này, việc khách hàng chủ động gọi điện khiến anh vô cùng phấn khích.
Tôi lén nhìn về phía anh, thấy anh cẩn thận đặt lá thẻ gỗ lên giá sách cao nhất.
Có vẻ anh đã hoàn toàn tin tưởng vào "ý nghĩa may mắn" của nó.
---
Sáng hôm sau, khi Trần Minh Xuyên đi gặp khách hàng lớn, tôi một mình đến bệnh viện nơi Mi Tuyết đang điều trị.
Khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô ấy, tôi cố ý lộ ra vẻ bối rối và cuống quýt giải thích:
- "Tôi không biết bệnh của cô tiến triển nhanh như vậy, tôi không ngờ... Tôi thực sự không cố ý không cứu cô. Chỉ là chồng tôi... hơi mê tín mà thôi."
Mi Tuyết yếu ớt nhìn tôi, nén lại ánh mắt đầy căm phẫn.
- "Vậy khi nào cô mới đi phá thai?"
Tôi làm bộ như sắp khóc:
- "Không phải tôi không muốn, mà là chồng tôi muốn tôi chờ thêm một thời gian."
- "Hôm qua tôi nghe bạn anh ấy nói, có vẻ anh ấy tin rằng đứa trẻ này mang lại may mắn cho anh ấy."
- "Nói rằng những thứ trước đây không thể có, giờ lại dễ dàng đạt được. Những người từng khinh thường, giờ lại phải cầu cạnh."