Tôi ngắt lời anh, đưa tay sờ vào mặt anh, nơi vừa bị đánh.
“Nào phải lỗi của anh. Cô ta lại dám đánh anh. Em thật sự thấy may vì không hiến tủy cho cô ta.”
Mi Tuyết cũng bắt đầu hoảng loạn.
Hiện tại, họ bằng mọi giá không dám để tôi biết mối quan hệ giữa họ.
Nếu tôi biết, chắc chắn chuyện hiến tủy sẽ đổ bể.
Trần Minh Xuyên nhìn Mi Tuyết, nét mặt cứng đờ.
“Còn đứng đây làm gì? Đợi vợ tôi nổi giận sao?”
Mi Tuyết cứng cổ, nước mắt lưng tròng.
“Còn không mau đi. Vợ tôi đã rộng lượng không so đo với cô, nếu còn làm loạn, đừng trách vợ tôi không khách sáo!”
Mi Tuyết nghiến răng, đứng im không nhúc nhích.
Tôi kéo Trần Minh Xuyên ra sau lưng, tiếp tục nói:
“Tôi cảnh cáo cô, chuyện đứa bé không liên quan gì đến chồng tôi. Nếu tôi còn thấy cô làm phiền anh ấy, đừng trách tôi thấy c.h.ế.t mà không cứu.”
---
Mi Tuyết bật khóc chạy ra ngoài.
Trần Minh Xuyên nắm chặt tay, cố nhịn không đuổi theo.
Tôi giả vờ xót xa, nhẹ nhàng xoa má anh, nơi vừa bị đánh đỏ.
“Cô ta dám tát anh trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh còn cần sĩ diện không chứ!”
“Chồng em mà em còn chẳng nỡ quát một tiếng. Cô ta tùy tiện tát thẳng mặt anh như thế, đúng là chẳng coi chúng ta ra gì.”
Trần Minh Xuyên cuối cùng cũng bị lời tôi nhắc nhở, nhớ lại cú tát kia.
Bàn tay đang nắm chặt từ từ thả lỏng.
Anh từ bỏ ý định đuổi theo cô ta.
Từ tầng hai, trong phòng bao, Thương Chi Lâm giơ ly rượu lên chúc mừng tôi, cười uống cạn.
Tôi giữ vẻ điềm nhiên, lén nháy mắt với anh ta, thậm chí còn ép ra hai giọt nước mắt.
Sau đó quay người lại.
“Minh Xuyên, chúng ta về nhà thôi. Lần này cứ để cô ta phải chịu đựng vài ngày. Xem cô ta có còn dám tát anh nữa không.”
“Nếu 10 ngày không đủ thì để 20 ngày. Em muốn để cô ta đến cầu xin anh, quỳ xuống xin anh, để rồi tự tay trả lại anh chút sĩ diện đã đánh mất hôm nay.”
Đôi mắt Trần Minh Xuyên thoáng ánh lên tia khác thường, dường như một từ nào đó gợi lên suy nghĩ, khiến khóe miệng anh xuất hiện nụ cười nhạt.
Một lát sau, anh cuối cùng cũng nhớ ra để hỏi tôi:
“Sao em lại đến đây?”
Tôi phụng phịu:
“Chẳng phải vì cái cô Mi Tuyết đó sao. Hôm nay cô ta kích động gọi điện chất vấn em, tại sao vẫn chưa đi phá thai.”
“Trước khi cúp máy còn nói gì đó như đồ vô dụng. Cũng không biết cô ta đang chửi ai. Em tức quá, muốn đến tìm anh bàn bạc.”
“Ai ngờ lại tình cờ bắt gặp cô ta chạy đến đây làm loạn với anh.”
—-------
Sau cuộc đối thoại lần trước, Trần Minh Xuyên không còn nhắc đến chuyện phẫu thuật nữa.
Có vẻ như anh đã ngầm đồng ý với kỳ hạn 10 ngày mà tôi đưa ra.
Trong 10 ngày này, tôi đều đặn đăng "nhật ký thai kỳ" lên tài khoản mạng xã hội của mình.
- "Hôm nay con lớn thêm một chút, bố tự tay làm bữa sáng cho mẹ đấy."
- "Ốm nghén rồi, bố nói đợi con ra ngoài sẽ xử lý con ngay."
- "Đã được 11 tuần, ngày mai khám thai chắc bố sẽ nghe được tim thai của con."
Sau khi đăng bài nhật ký cuối cùng, thám tử tư đã gửi tin nhắn đến.
Mi Tuyết cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ta đã gặp Trần Minh Xuyên.