Ở thành phố S, Phan thị của Thiệu cùng Vũ thị của Thiện là hai doanh nghiệp làm cùng một ngành. Trong đó đương nhiên không thể thiếu sự cạnh tranh giữa hai bên, nhưng Thiệu là kế thừa sản nghiệp gia tộc, có thể nói công ty đã tồn tại gần hai thập kỷ, là con rồng đời đầu trong ngành. Mà Thiện là nhân tài mới xuất hiện, tre già măng mọc, chỉ dùng khoảng thời gian năm năm đã ngang hàng với Thiệu, tất cả đều nhờ vào bản lĩnh của anh.
Có thể thủ đoạn không quá chính trực, nhưng đối với Vũ Thị mà nói, có thể sóng sót dưới sự chèn ép của Phan Thị, còn lật ngược để có địa vị ngang hàng như bây giờ chính là thắng lợi.
Nhưng giờ Thiện chết rồi, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng, tập đoàn Vũ thị không có anh, sớm muộn gì cũng xuống dốc, chia năm sẻ bảy. Đến lúc đó, tất nhiên sẽ bị Thiệu nuốt trọn từng chút một.
Thương trường như chiến trường, người cười đến cuối cùng là những người còn sống.
Có điều rất thú vị, công ty Thiện và công ty Thiệu nằm ở hai phía đối diện nhau, đứng sừng sững ở trung tâm khu vực phồn vinh nhất thành phố S. Như hai con thú khổng lồ cố thủ, dùng đôi mắt sắc bén hung ác nhất để nhìn chằm chằm kẻ địch, không ai nhường ai.
Tuy rằng ban ngày con đường ở trung tâm thành phố đông đúc náo nhiệt, nhưng lúc này đã mười hai giờ khuya nên có chút quạnh quẽ, đèn đường được bật sáng chói, phản chiếu khắp con đường sáng như ban ngày.
Kiều lái xe từ bãi đỗ xe Vũ thị ra, sau khi lượn quanh vài con phố thì tiến vào bãi đậu xe dưới lòng đất của Phan Thị, cô ta đi thang máy lên thẳng tầng hai mươi mốt.
Là tầng văn phòng của Thiệu.
Hiện tại tầng hai mươi mốt rất yên tĩnh, ánh đèn sáng lờ mờ, cũng không có một nhân viên nào.
Cô ta đi thẳng một mạch, quen cửa quen nẻo mở cửa phòng làm việc Thiệu ra
Cả văn phòng rộng rãi sáng tỏ chiếu vào cửa sổ sát đất, Thiệu ngồi trên ghế ông chủ thư thái nhìn ra quang cảnh thành phố về đêm. Anh ta nghe thấy tiếng mở cửa, dường như đã đoán trước cô ta sẽ tới, “Tới rồi?”
Kiều trực tiếp ngồi ở trước bàn làm việc của anh ta, tâm tình có chút không tập trung, châm một điếu thuốc, bực bội hút một hơi, “Tôi đang gặp rắc rối.”
Thiệu liếc cô ta một cái, chậm rãi hỏi, “Rắc rối gì?”
“Thằng Minh đang điều tra tôi, nếu chuyện di chúc bị nó tra ra chứng cứ thì tôi xong đời!”
“Cô là đang hoài nghi năng lực làm việc của tôi?”
Tay cầm điếu thuốc của Kiều sững lại, giữa hai lông mày nhíu chặt, quay đầu nói, “Ý tôi không phải thế.”
“Yên tâm, dù cho nó có điều tra thì cũng không biết được gì đâu. Từ ngày thằng Thiện chết đến nay cũng chỉ còn nửa tháng, trong thời gian này cô đừng tự làm mình rối loạn.” Thiệu cười liếc nhìn cô ta một cái, đứng dậy, tay nặng nề đặt lên vai Kiều, “Anh ta đã chết, Vũ thị sớm muộn gì cũng biến thành một mớ hỗn độn. Cô có thân phận ở đấy, đủ tư cách để tiếp xúc với các dự án lớn. Ngoan ngoãn đợi, sau này tôi sẽ không bạc đãi cô. Trong khoảng thời gian tranh chấp di sản này, tốt nhất đừng gặp lại.”
“Tôi biết.”
Kiều biết cô ta không nên ở đây vào thời điểm nhay cảm thế này, miễn cho thu hút sự chú ý của người khác, nhưng cô ta lại lo lắng đến mức không thể kiềm chế được.
Gần đây không biết vì sao, những chuyện đã tính trước vốn dĩ không có chút sơ hở nào, càng lúc cô ta càng cảm thấy không thể nắm chắc.
Kiều không biết cơn hoảng loạn không thể giải thích này từ đâu mà tới, nhưng bây giờ cô ta chỉ muốn nghe những câu có thể làm cho mình an tâm.
“Ngoài ra, lần trước cô vợ của anh ta bị cô doạ cho ngoan ngoãn không ít. Tôi biết cô và cô ta có thù cũ, nhưng bây giờ là thời điểm then chốt, cô kiềm chế một chút. Đừng nhìn thằng Minh tuổi còn trẻ, chó nào bên người anh ta mà không cắn người, chọc nó, cô không chỉ không thể thuận lợi thoát thân, mà còn làm hỏng việc của tôi, rõ chưa?”
Đáy lòng Kiều cười lạnh một tiếng, biết Thiệu chỉ xem cô ta là vật lợi dụng. Nhưng việc đến nước này rồi, cô ta đã lên chung thuyền với Thiệu, không còn cơ hội để hối hận nữa. Tình huống hiện tại, cô ta cũng không tin Thanh còn có thể xoay người?
Đợi di sản tới tay, hủy diệt Vũ thị xong, ngược lại cô ta muốn xem xem, người phụ nữ kia có thể ở trước mặt mình kiêu ngạo nữa không!
Nghĩ thông điều này, tâm tình Kiều nhẹ nhàng hơn một chút, lẳng lặng dập tắt điếu thuốc xuống gạt tàn, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi.”
Từ đó đến nay đã một tháng, Thanh rất yên phận, cô gần như không đi ra ngoài, nếu có đi cũng sẽ có người theo sau.
Mắt thấy ngày phán định Thiện tử vong sắp tới, vậy mà Minh vẫn chưa có một chút manh mối nào.
Cô nóng lòng, biết rõ phần di chúc kia là giả, nhưng lại không thể làm gì.
“Cô chủ, ăn thêm chút nữa đi? Mấy ngày nay tôi thấy ngài hình như chưa ăn cái gì?”
Thanh không muốn ăn, uống hai ngụm cháo rồi thôi, “Con ăn không vô.”
“Ăn nhiều một chút, nhìn côi đi, khoảng thời gian gần đây gầy không ít.”
“Gầy sao?” Cô bóp vào eo mình, “Nhưng con cảm thấy mình vẫn rất mập.”
“Không mập, mập chỗ nào chứ!” Nhìn cô bất mãn với dáng người của mình, dì Liên sốt ruột vô cùng, nói liên miên lải nhải, “Người trẻ tuổi các cô luôn cảm thấy mình béo, nhưng tôi thấy, béo một chút mới tốt, cô là quá gầy!”
Bất đắc dĩ, Thanh đành nghe theo, ăn thêm hai miếng nữa.
Di ảnh Thiện ở trong phòng khách vẫn chưa cất đi, cô đứng trước di ảnh của anh, thở dài, “Thật xin lỗi, có lẽ tôi không thể bảo vệ tiền của anh được rồi.”
Bị lừa 90 triệu tỷ... Không đúng, phần của Kiều cộng thêm phần của người chú kia, toàn bộ phải là 280 triệu tỷ.
Một khoản tiền lớn như vậy, vậy mà sắp rơi vào túi của người khác, làm sao có thể không tức giận.
“Cậu Minh tới?” Dì Liên đứng ở cửa ra vào cười đưa một đôi dép sạch sẽ cho cậu, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào, tra ra chút gì chưa?”
Minh mệt mỏi lắc đầu.
Dì Liên lập tức lo lắng, “Cái này... Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, không tìm thấy chứng cứ, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Minh?” Cô nghe thấy liền đi tới.
Khoảng thời gian này cô mang hi vọng ký thác vào trên người cậu, hi vọng cậu có thể tìm ra chứng cứ di chúc bị làm giả, đưa Kiều ra chịu tội trước pháp luật.
“Chị dâu, ” Trên mặt cậu có chút xấu hổ, không tìm ra được bằng chứng di chúc giả mạo nên cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Thấy cậu như vậy, trong lòng Thanh lộp bộp một tiếng. Nghe giọng điệu này, xem chừng vẫn chưa tìm ra chứng cứ.
Đúng thế, Kiều đã dám để cho cô mang di sản đi nghiệm chứng thật hay giả, nhất định đã có chuẩn bị trước. Kế hoạch một giọt nước cũng không lọt, làm sao có thể dễ dàng để Minh tìm thấy bằng chứng như vậy?
Cô miễn cưỡng cười một cái, biết trong lòng cậu cũng không vui vẻ gì, an ủi nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt.”
Ba giờ chiều, Kiều cùng ông chú và một số luật sư đi vào trong biệt thự.
Như mọi khi, cô ta mang giày cao gót dài 8 phân, không trang điểm, mặt hếch lên trời. Ánh mắt so với một tháng trước khác nhau rất lớn, vênh mặt hất hàm sai khiến, ánh mắt ngạo mạn xem xét biệt thự, dường như đã xem nó là vật trong lòng bàn tay, nghiễm nhiên không xem mình là người ngoài.
Ông chú vẻ mặt hớn hở ngồi trên ghế sa lon, nhưng nhìn thấy Thanh, lại vội vàng chuyển thành đau buồn xót thương, “Hôm nay là ngày gì, chú nghĩ cháu còn rõ hơn cả chú.” Ông ta quay đầu, nhìn xem di ảnh Thiện: “Đã ba tháng, tuy rằng trong lòng chúng ta ai cũng không muốn bỏ, nhưng cũng nên để thằng Thiện nó nghỉ ngơi, cháu nói có đúng không?”
Kiều vội vàng nói theo ông chú: “Đúng vậy, đã qua ba tháng, nếu như anh ấy không chết, bây giờ anh ấy đã sớm về rồi. Khi còn bé tôi nghe người lớn trong nhà nói qua, nếu như người chết không được người thân nhận, sẽ chết không nhắm mắt.”
Dì Liên đứng ở một bên xem hai người này kẻ xướng người hoạ, bà biết rõ di chúc chỉ là giả. Nhưng dù sao cũng là người ngoài, bà cái gì cũng không thể làm không thể nói, chỉ có thể lo lắng suông.
“Còn về chuyện di chúc kia, hôm nay cùng nhau bàn nhé?”
Da mặt dày, ăn no. Da mặt mỏng, đói khát.
Một luật sư có tiếng mở văn kiện đã sớm chuẩn bị ra, “Cô Thanh, anh Thiện là doanh nhân và là một nhà từ thiện nổi tiếng. Đối với việc anh qua đời tôi cảm thấy rất đau lòng, nhưng cũng mong cô bớt đau buồn. Đây là phần di chúc mà khi khi còn sống anh ấy đã ủy thác cho tôi, sau khi anh ấy chết sẽ tiến hành công bố. . .”
Cô nhìn vị luật sư mặc âu phục, áo mũ chỉnh tề mà không khỏi cảm thán. Hiện tại con người, vì tiền, mà chuyện gì cũng có thể làm được.
Luật sư đã phân chia di sản của anh một cách chi tiết, bao gồm cổ phần trong Vũ thị, bất động sản dưới danh nghĩa và tiền tiết kiệm.
Nghe luật sư nói, ý cười trong đáy mắt ông chú dần dần lan tới đuôi lông mày, từng tầng từng tầng nếp nhăn cũng không thể che được.
Minh đứng một bên luôn không nói gì, cười lạnh mở miệng: “Chú làm người thật không thẹn với lương tâm.”
Ông chú nhìn thoáng qua cậu, trầm giọng ho một tiếng, lấy giọng điệu mang theo một chút khiến trách nói: “Minh, sao lại nói chuyện như vậy? Nhiều năm như vậy, chú vẫn luôn nên ngồi ở đâu thì ngồi ở đó, không thẹn với lương tâm!”
Kiều nhìn cậu, cười hỏi: “Là cậu cảm thấy, anh Thiện để lại di sản cho cậu quá ít à?”
Minh ngả người ra phía sau một chút, răng hàm cắn chặt, đường cong hàm dưới căng cứng, “Anh ấy sẽ không để lại di sản cho tôi.”
“Sao lại không để lại di sản cho cháu?” Ông chú không muốn thời điểm mấu chốt này sẽ bị cậu ta phá hư chuyện tốt, tận tình khuyên bảo nói: “Cháu đi theo bên cạnh nó cũng được năm năm, năm năm qua là cháu đã giúp nó làm rất nhiều chuyện tốt đẹp. Nó luôn coi cháu là anh em ruột thịt, sao có thể không để lại di sản chứ? Cháu đó, đừng khiêm tốn quá.”
Minh lạnh lùng nhìn ông chú, “Phần di chúc này rốt cuộc như thế nào, tôi nghĩ trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Không tìm thấy chứng cứ là tôi bất tài, nhưng tôi cũng mong chú nhớ kỹ, chuyện người làm, trời đang nhìn, sớm muộn sẽ gặp báo ứng!”
Lời này của cậu, ông chú không để vào mắt, cười cậu tuổi còn trẻ, không biết trời cao đất rộng.
“Vâng, nếu không có vấn đề gì về việc phân chia tài sản, mời mọi người ký tên lên văn kiện.”
Ông chú cùng Kiều rất sảng khoái ký tên lên văn kiện. Bút đưa đến chỗ Thanh, cô nhìn chỗ kí tên, tay lại như nặng ngàn cân, thế nào cũng không thể viết xuống được.
Sau khi ký tên, tài sản thừa kế của Thiện sẽ được phân chia. Nhưng trong trường hợp này, trên thực tế, cô có ký hay không, thì kết quả cũng không thay đổi nhiều.
Hôm nay trời quang mây tạnh, thời tiết tốt.
Ba chiếc xe ô tô xuất hiện trên con đường rộng rãi tiến vào biệt thự Vũ gia, từ từ đi trên đường cái, cuối cùng dừng ở trước biệt thự.
Bên ngoài biệt thự vang lên một tiếng ma sát bén nhọn, tiếng bước chân từ xa đến gần. Tay Thanh đang cầm bút hơi sững sờ, tiếng bước chân này, dường như có chút quen tai.
Cửa vừa mở ra, cô vội vàng nhìn qua.
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, mặc âu phục được cắt may chỉnh tề. Anh mang theo ánh sáng từ ngoài cửa bước vào, thật giống như thường ngày tan sở công ty về nhà, tư thái thoải mái. Bước tới ngồi vào chỗ bên cạnh cô, tay quàng ra phía sau lưng cô, khẽ ôm chiếc eo thon xinh đẹp, sau đó rút cây bút trong tay cô ra, ôm người vào trong lòng.
Sau đó, anh nhìn lướt qua văn kiện phân chia tài sản, chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt đã trở nên lạnh lùng đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
“Làm sao? Tôi còn chưa chết đã bắt đầu phân chia tài sản của tôi rồi?”