Trong phòng khách, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Muôn vạn ánh mắt của mọi người đổ dồn vào người đã mất tích ba tháng, hoặc là mừng rỡ như điên, hoặc không thể tin, hoặc khiếp sợ kinh hoàng hay lo lắng bất an.
“. . . Anh?”
“Cậu chủ?” Dì Liên vui đến phát khóc: “Cậu. . . Cậu không có việc gì, thời gian vừa rồi cậu đi đâu vậy?”
Ông chú loạng choạng, lắp bắp: “Thiện. . . Cháu không chết? Đây, đây là chuyện gì vậy?”
“Vũ tổng. . .” Vẻ mặt Kiều ngạc nhiên, nhưng theo đó lại càng nhiều hơn là sợ hãi.
Mặc dù những người có mặt ở đây không tận mắt chứng kiến sự việc nhưng kết quả điều tra sau đó cho thấy chiếc du thuyền đang đi trên vùng biển rộng lớn đã phát nổ và thân tàu bị hư hỏng nặng nề, nhân viên trên thuyền cũng chết và bị thương hơn nửa, anh thậm chí còn biến mất trong biển cả bao la.
Đội cứu hộ đã tìm kiếm ở vùng biển gần đó 20km trong vòng ba ngày. Theo chuyên gia cứu hộ có kinh nghiệm báo cáo, cơ hội sống sót của anh không cao.
Vì vậy trong lòng tất cả mọi người, đều cho rằng anh đã chết trong vụ nổ thuyền rồi chìm xuống đáy biển. Mặc dù không thể tìm thấy di thể, nhưng mọi người vẫn xây mộ cho anh.
Đã ba tháng qua đi, sao người này có thể trở về một cách êm đẹp như vậy?
Trong ba tháng này, rốt cuộc anh đã đi đâu, xảy ra chuyện gì?
Nếu như không có chuyện gì, tại sao lại đợi ba tháng sau mới trở về?
Trong lòng mọi người ở đây phần lớn đều là lo sợ bất an.
“Dì Liên yên tâm, tôi rất khỏe, chuyện gì đã xảy ra thì để khi khác tôi kể cho dì nghe. Còn ngày hôm nay tôi chỉ muốn xử lý một chuyện” Một tay anh ôm cô, một tay cầm văn kiện, anh tỉ mỉ xem kỹ nội dung. Đọc đến phần phân chia di sản, anh ném mạnh tập văn kiện xuống bàn trà.
Thanh âm giòn giã, như một nhát búa nặng nề đập mạnh vào trong lòng mỗi người ở đây.
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng con người trước mặt, một tay đặt lên văn kiện, thanh âm anh chậm rãi lại trầm ổn, từng câu từng chữ đều có sức nặng: “Tôi chỉ muốn biết, phần di chúc này, là thế nào.”
Ánh mắt anh lạnh lùng, “Ai ghê gớm như vậy, còn dám làm giả di chúc!”
Kiều im lặng không đáp, ánh mắt ông chú liếc ngang liếc dọc không cố định, luật sư đọc di chúc đứng ngồi không yên. Trong chốc lát, không có người nào lên tiếng.
“Không ai biết di chúc này từ đâu đến sao?” Anh nhìn ông chú, băng sương trên mặt tan ra một chút: “Chú có biết không?”
Trước đó Kiều đưa di chúc ra cho ông xem, trong lòng ông ta còn rất vui vẻ.
Ba mươi phần trăm di sản, khoảng chín chục triệu tỷ, tiền nhiều như vậy lại rơi vào tay ông ta. Vì vậy ông ta cũng chỉ muốn tranh cho con trai cháu trai, tương lai sau này có chỗ dựa vào thôi.
Nhưng ông không ngờ tới, sau đó cô ta lại nói cho ông ta biết, muốn cầm được di sản phải làm theo lời cô ta.
Lúc ấy ông chú cũng đoán được, tờ di chúc này, có lẽ là giả.
Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Thiện, nói ông ta không hoảng sợ là giả, vẻ rạng rỡ khi bước chân vào Vũ gia lúc trước đã không còn sót lại chút gì, giống như một con cáo già ranh mãnh bị kẹp đuôi.
Ông ta nhìn Kiều một chút, ấp úng: “Cái này. . . Chú, chú cũng không rõ lắm, ” nói xong lại cố ý nói sang chuyện khác: “Thiện à, ba tháng này cháu đi đâu thế? Sao không liên hệ với người nhà? Cháu có biết ba tháng qua mọi người ai cũng lo lắng cho cháu không.”
Trên mặt anh ôn hòa cười: “Chú, hôm nay không nói việc này. Chủ yếu là cháu muốn làm rõ chuyện di chúc này, dù sao dám làm loại chuyện này dưới mí mắt của cháu, năng lực cũng không nhỏ.”
Ánh mắt của anh đảo qua vị luật sư kia, luật sư đọc di chúc lập tức hốt hoảng đẩy gọng kính trên sống mũi, chột dạ cúi đầu.
Anh dường như không muốn nghe đáp án từ miệng ông chú nữa, chỉ vào Minh, nói: “Trên di chúc này cậu có mười phần trăm cổ phần, cậu nói đi.”
Từ lúc anh vào cửa đến bây giờ, Minh vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, cậu giống như đang nằm mơ vậy. Bây giờ nghe anh nói, hốc mắt cậu đỏ lên: “Anh, phần di chúc này. . . Là chị Kiều nói tìm thấy trong két sắt ở văn phòng của anh.”
Ánh mắt Thiện nhìn về phía cô ta: “Phải vậy không?”
Bây giờ Kiều nào còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc mới bước chân vào nữa, sắc mặt lập tức trắng bệch, tay phải cố che tay trái đang run rẩy, nhưng cho dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không thể khiến tay trái ngừng run. Nếu nhìn kỹ, có lẽ còn phát hiện ra hàm răng cắn chặt đang phát run của cô ta.
Ở bên cạnh anh bảy năm, anh là hạng người gì trong lòng cô ta rất rõ. Chính vì hiểu rõ như thế, cho nên cô ta mới sợ hãi đến vậy, cô ta biết, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
Tuyệt đối sẽ không!
Nhưng hôm nay cô ta không thể ngồi yên chờ chết được, nhất định phải bình yên vô sự đi ra khỏi Vũ gia, nếu không có thể cả đời này cô ta sẽ bị hủy hoại.
“Tôi. . . Ngày đó lúc tôi giúp anh thu dọn di vật, là Hương đã lấy đồ trong két sắt ra. Sau đó, tôi cùng cô ấy phát hiện ra tờ di chúc này, tôi cũng không biết vì sao di chúc này lại xuất hiện ở trong két sắt của anhi.”
“Ý của cô là, phần di chúc viết cô được hưởng 30% di sản, cô không biết từ đâu tới?”
Kiều nhấn mạnh phần di chúc này không quan quan gì với mình: “Tôi không biết.”
Thiện nặng nề nhìn cô ta: “Kiều à, cô đi theo tôi cũng được bảy năm rồi?”
“Vâng, bảy năm.”
“Bảy năm. . .” Anh trầm mặc nhìn cô ta, anh không nói, toàn bộ phòng khách cũng chìm vào yên tĩnh. Khiến cho người ta có ảo giác bản thân có thể nghe thấy được cả tiếng hít thở.
“Vậy cô có biết, ngoài hai cái camera trong phòng làm việc của tôi, còn có một cái nữa.”
Kiều nghe vậy, đôi môi hơi hé, đồng tử mở to, vẻ mặt khó tin nhìn anh. Cô ta không thể ngồi vững được nữa, xương sống thẳng tắp giống như đột nhiên bị mất đi trụ cột, mạnh mẽ sụp đổ.
Cô ta mệt mỏi ngồi dựa vào trên ghế sa lon, đáy mắt dần dần nổi lên một tầng hơi nước mông lung.
Trong văn phòng anh có một cái camera mà cô ta không biết, nói cách khác là từ trước đến nay, anh chưa bao giờ tin tưởng cô ta.
Tất cả đều thất bại trong phút chót, nhiều ngày nỗ lực cố gắng trôi theo dòng nước.
Kiều không cam tâm nhìn anh: “Tôi không biết gì cả.”
Hai mắt Thiện hơi trầm xuống, lộ ra ánh nhìn sắc bén. Anh nói với giọng điệu lạnh lùng, thậm chí là có chút xem thường: “Ba mươi phần trăm di sản, Kiều à, cô đi theo tôi bảy năm, xưa giờ tôi không biết cô còn là người dã tâm như vậy. Cô cho rằng mình là ai? Trợ lý tổng giám đốc Vũ thị, không lẽ cô cho rằng giữa tôi và cô có mối quan hệ cá nhân nào đó, nên tôi sẽ chia cho cô 30% di sản sao? !”
“Cô làm tôi quá thất vọng!”
Nói xong, ánh mắt anh chuyển hướng về phía vị luật sư đã sớm đứng ngồi không yên: “Tôi nên gọi anh thế nào đây.”
“Tôi tôi tô. . . Tôi tên Hoàng.”
“Anh Hoàng, di chúc này của tôi là do anh xử lý qua?”
Yết hầu luật sư lên xuống.
“Xem ra đúng rồi nhỉ, nhưng trước đây tôi chưa từng lập bản di chúc nào, không biết vì sao luật sư lại làm giả một bản di chúc một cách hoàn hảo như vậy?”
Môi anh ta mấp máy, lời muốn nói lại nghẹn ứ trong cổ họng không nói ra được. Lúc này thời tiết tháng mười mát mẻ, nhưng trên trán anh ta lại rịn một tầng mồ hôi lạnh.
“Được rồi, nếu luật sư không muốn nói, vậy tôi sẽ không nghe.”
“Không phải, tôi. . .”
Còn chưa nói xong, vài vị cảnh sát từ bên ngoài đi vào. Sau khi chứng minh thân phận, họ mời Kiều, luật sư và ông chú tới đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra về vụ việc làm giả di chúc.
“Thiện, chuyện này là thế nào? Sao lại muốn chú đi hỗ trợ điều tra? Chú tuổi cao, lại còn dễ quên, chuyện di chúc chú không biết gì cả!”
“Nếu như chuyện này chú không liên quan, thì chắc chắn sẽ được thả ra thôi.”
“Nhưng mà. . .”
“Minh, đưa chú lên xe.”
“Vâng, anh.”
Minh vội vàng đứng dậy, mạnh mẽ đỡ lấy ông chú, mặc kệ ông ta nói cái gì, cậu đều ngoảnh mặt làm ngơ, cưỡng ép đưa người lên xe cảnh sát.
Kiều chậm rãi đứng lên, nhìn anh bất động ngồi đó. Cô ta nắm chặt lòng bàn tay, cả người phát run: “Thiện. . . Tôi ở bên cạnh anh bảy năm, tôi cùng anh tham gia các bữa tiệc, vì các hạng mục mà uống đến nôn thốc nôn tháo. Nhưng đến bây giờ ngay cả nhà cũng không có, vậy nên tôi vượt khuôn phép. Nhưng mà tôi vì anh, vì công ty nỗ lực nhiều như vậy, tôi. . .”
“Cô ở bên cạnh tôi bảy năm, phải hiểu chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.” Anh lạnh lùng nhìn cô ta, không chút nhiệt độ, như khiến người ta rơi vào hầm băng lạnh thấu xương. Anh nói từng câu từng chữ: “Kiều à, hãy hiểu là không phải cô vượt khuôn phép, mà là phạm pháp! Về phần cô vì công ty mà nỗ lực, công ty đều sẽ nhớ kỹ.”
Cô ta ảm đạm nở một nụ cười, nhìn chằm chằm anh, ánh mắt dần dần tuyệt vọng. Cô ta cũng không muốn tiếp tục tự rước lấy nhục, không nói một lời rời khỏi biệt thự.
Dì Liên nhìn cửa biệt thự, sự ngột ngạt tức giận bị tích tụ trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan.
Bà vui mừng đi đến trước mặt anh, cười nói: “Cậu chủ, ba tháng này cậu đi đâu? Cậu làm chúng tôi lo lắng muốn chết!”
“Dì Liên, việc này không vội, bữa nào lại nói.”
“Ài, được!” Dì Liên nhìn Thanh vẫn luôn im lặng không nói gì dựa vào người anh, biết đôi vợ chồng vừa trải qua cảnh sinh ly tử biệt, nhất định có rất nhiều lời muốn nói. Bà không đứng đây đợi làm kỳ đà cản mũi nữa.
Khẽ cười rồi rời đi.
Sau khi dì Liên đi, cả cái biệt thự rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Đương nhiên, người lo lắng, là cô.
Từ lúc anh ta bước vào biệt thự, sự ngạc nhiên trong nháy mắt đã bị nỗi bất an thay thế không còn sót chút gì, đặc biệt là sau khi anh ngồi ở bên cạnh, cô càng không dám nhúc nhích.
Tay đã cứng, chân đã cứng, đặc biệt là phần eo bị anh ta ôm lại càng cứng hơn.
Trong toàn bộ quá trình này, cô không nghe anh nói một chữ nào, cô chỉ ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, đầu óc lơ lửng treo vài chữ.
—— Anh ta không chết.
—— Anh ta đã trở về.
Xong.
Xong xong xong.
Trong lòng cô hoảng loạn, có một loại xúc động muốn bỏ chạy, nhưng một phần lý trí còn sót lại đã nhắc nhở cô mày không được làm thế.
Cô thở sâu, cưỡng ép mình bình tĩnh lại.
Thanh không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao người chắc chắn là đã chết lại có thể quay trở lại. Giờ cô chỉ biết rằng mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, tuyệt đối không thể để anh ta biết!
Trong chớp mắt, cô điểm lại toàn bộ những truyện đã xảy ra trong ba tháng, sau khi xác định không có sai sót nào, lúc này mới thoáng yên tâm lại.
Anh ta không chết, vậy tất cả những việc cô làm trong ba tháng này, anh sẽ không biết.
Đã không có khả năng biết, vậy là cô an toàn!
Chuyện không lớn, đừng hốt hoảng!
Thiện dựa vào ghế sa lon, nhìn cô vợ lẳng lặng tựa vào người mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười sâu xa.
Chuyện di chúc, từ từ không vội.
Việc quan trọng, là cùng cô vợ này bầu bạn tâm sự một chút.
“Sao thế? Nhìn thấy anh về, không vui?”
Thanh đặt tay lên đùi mình, đang chuẩn bị nhẫn tâm véo thật mạnh, lại bị một bàn tay to lớn bao lấy.
Cô ngẩng đầu, vừa đúng rơi vào ánh mắt đen láy khó dò của anh.
Sự hoảng sợ phản chiếu rõ trên con ngươi trong suốt ấy.
Hai mắt anh nhắm lại, cúi người xuống, hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, tựa như đang trừng phạt mà cắn môi cô một cái, môi đỏ lưu lại một vòng vết tích mập mờ.
Cô rít một tiếng.
Ánh mắt anh hơi tối, đầu ngón tay xoa lên vết cắn trên khóe môi mềm mại của cô. Anh dùng thanh âm trầm thấp, mang theo một chút mập mờ rơi vào tai cô, nóng đến hoảng.
“Thanh, nhớ anh không?”
Sự thật chứng minh, tiềm lực của con người là vô hạn.
Trái tim cô run lên, môi mím lại, mũi chua xót, hai giọt nước mắt ấm nóng từ hốc mắt tuôn rơi.
Hai mắt cô đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu mà nhìn anh, giống như một đóa hoa si tình nhát gan, lòng tràn đầy ỷ lại rúc vào trong ngực anh, nhỏ giọng khóc nức nở nói “Nhớ, rất nhớ anh. Khoảng thời gian không có anh ở đây, em thật sự rất sợ hãi. . . Anh có thể trở về, em thật sự rất là vui vẻ. . .” Cái cục kít á.
Bàn tay anh phủ lên tay cô, ngón áp út trống rỗng, chỉ có dấu ấn mà chiếc nhẫn để lại.
Nhớ tới chiếc nhẫn mà cô ta tháo ra ở Paris, anh đột nhiên hỏi: “Nhẫn của em đâu?”
Khóe miệng cô cứng ngắc.
Lúc ở Paris, cô đã tháo chiếc nhẫn xuống, để nó dưới đáy vali.
Đừng hốt hoảng, vấn đề không lớn.
“Em. . .”
“Ừ?”
Không được, vẫn đang hốt hoảng!
Anh ta kéo cằm cô lên, lẳng lặng nhìn đáy mắt chứa đựng sự hoảng sợ và bất lực kia, khẽ nói: “Anh mất tích ba tháng, em liền tháo nhẫn xuống?”
Nếu như biết hôm nay anh ta sẽ trở về, đánh chết cô cũng không tháo nhẫn đâu!
Cô mở to đôi mắt ẩm ướt, nhìn qua anh: “Không phải, bởi vì. . . Bởi vì em sợ làm hỏng, cho nên mới cất riêng một chỗ.”
Ý cười vụt qua đáy mắt Thiện, anh không hỏi nữa, chỉ gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Tiếng chuông đột ngột đánh gãy ‘nhịp mạch đáng yêu’ của hai người.
Ánh mắt cả hai nhất trí nhìn về phía điện thoại của cô đặt trên bàn trà.
Hiện tại Thanh như chim sợ cành cong, trực giác cho cô biết cú điện thoại này đến không phải lúc, lập tức muốn cầm lấy điện thoại, nhưng tay anh dài hơn nên đã lấy điện thoại trước cô.
Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, anh mỉm cười nhìn cô: “Dương?”