Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc mạnh vào khoang mũi, Thanh nhíu mày, hai mắt nhắm chặt lay động, dường như cô đang gặp phải ác mộng.
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua các khe hở dưới rèm cửa, ánh đèn điện bị ánh nắng che khuất.
Cô nằm trên giường bệnh chậm rãi mở mắt. Trần nhà trắng như tuyết đập thẳng vào mắt, mùi hôi thối lập tức đánh thức các giác quan của cô, khiến cô nhớ tới chuyện đã xảy ra cách đây không lâu.
Ký ức cuối cùng của cô dừng lại trong đêm đen, có ánh sáng chói ở phía xa, âm thanh ma sát gay gắt, cùng những cú va chạm dữ dội.
Còn có một câu nói vang lên, thanh âm vô cùng quen thuộc… Cẩn thận.
Tai nạn xe hơi? Trong bệnh viện? Thiện?
Một loạt các câu hỏi hiện lên trong tâm trí của cô.
Cô dường như đã tỉnh táo, cô ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, bộ não rỉ sét bắt đầu từ từ quay.
Sau khi trải qua vụ tai nạn xe hơi nguy hiểm kia, cô cảm thấy tinh thần của mình đã cạn kiệt. Đôi mắt cô vô hồn, có chút không tập trung nhìn về một phía, sắc mặt nhợt nhạt làm nổi bật chiếc cằm nhọn của cô. Nhớ lại khung cảnh vụ tai nạn xảy ra vào tối hôm qua kia, vào lúc đó rõ ràng cô đã nghe thấy một giọng nói vang lên.
Mà lúc ấy trong xe chỉ có chú Trường, nhưng chắc chắn không phải là giọng nói của chú ấy, ngược lại có chút giống…chồng cô.
Thiện?
Cô ngẫm nghĩ liệu có phải mình xuất hiện ảo giác hay không? Nhưng giọng nói kia thật sự rất chân thật, giống như ở ngay bên tai cô.
Hoặc có phải đang nằm mơ hay không, nếu không tối hôm qua, làm sao cô có thể nghe thấy thanh âm của anh?
Cửa phòng bệnh mở ra.
Y tá từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, ngạc nhiên hét lên: “Cô tỉnh rồi!!”
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bệnh đã có người đẩy ra, Minh xông vào đầu tiên.
Cậu đứng bên giường bệnh, cúi người nhìn chằm chằm cô, trong mắt lộ ra khẩn trương căng thẳng: “Chị dâu, chị có chỗ nào không thoải mái không? “
Vừa dứt lời, có tiếng chân vội vã bước vào phòng bệnh, là dì Liên và một số bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Cô xoay cổ đau nhức, ngơ ngác nhìn cậu: “Minh, hình như tôi… Nghe thấy giọng nói của anh Thiện. “
Cậu sững sờ tại chỗ, vẻ mặt chuyển từ lo lắng biến thành kinh ngạc, đáy mắt hiện vẻ không đành lòng cùng sự bi phẫn, cuối cùng nghiêng đầu trầm giọng nói: “Chị dâu, chị đừng như vậy…”
“Tôi thật sự nghe thấy giọng nói của anh ấy.” Cô càng nghĩ càng chắc chắn rằng lúc ấy chính là giọng nói của Thiện, sợ cậu không tin, cô liền nhấn mạnh: “Tôi không lừa cậu, là thật! “
“Chị dâu, chị bình tĩnh một chút!” Minh hít sâu một hơi, nhìn cô, nói ra từng câu từng chữ, dường như muốn cố gắng đánh thức cô từ trong giấc mộng đẹp này: “Đại ca, anh ấy đã đi rồi! “
“Tôi biết anh ấy đã đi, nhưng tôi thực sự nghe thấy giọng nói của anh ấy.” Cô hỏi ngược lại: “Cậu không tin tôi sao?”
Dì Liên đứng bên cạnh thấy thế, vội vàng nói: “Tin! Dì tin! Ở nhà thỉnh thoảng dì cũng thường nghe thấy giọng nói của ngài ấy.”
“Phải không?” Cô nhìn Minh, kích động nói: “Cậu xem, ngay cả dì Liên cũng thường nghe thấy giọng nói của anh ấy. “
Cậu trầm mặc nhìn cô.
Cậu biết kể từ khi anh cậu rời đi được hai tháng, chị dâu vẫn chưa hề buông xuống được. Cậu còn cho rằng chị ấy đi nước ngoài nghỉ ngơi một tháng thì sẽ nghĩ thoáng hơn một chút, nhưng không ngờ tới, hiện tại ngày càng không buông bỏ mà còn sống trong trí tưởng tượng của mình.
Anh ấy đã ra đi được hai tháng, sao còn có thể nghe thấy giọng nói chứ?
Cậu không đành lòng, vừa định lên tiếng, đã bị dì Liên lặng lẽ đá vào bắp chân.
Dì Liên nháy mắt với cậu, lắc đầu ra hiệu cậu làm theo lời của Thanh.
“Ừm, chị dâu, tôi tin chị.” Cậu cười cười hỏi: “Chị có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Cô nở ra một nụ cười biểu đạt cho ý “Tôi rất tốt”: “Không sao, chỉ là cổ có chút đau, vụ tai nạn là sao vậy?”
Sắc mặt Minh âm u, đáy mắt ẩn chứa một chút cảm xúc lạnh lẽo không rõ.
Tối qua, khi cô gặp tai nạn xe, cậu lập tức hiểu rõ tình huống.
Chiếc xe tải lớn kia ban đầu cách xe của cô mười mét, sau đó đột nhiên thay đổi làn đường, không hề giảm tốc độ, thậm chí đạp ga tăng tốc. Mục tiêu rõ ràng là hướng về phía xe của cô, mục đích chính là giết chết cô!
Nếu không phải tối hôm qua tài xế có kinh nghiệm phong phú, tránh được một kiếp, nếu không hậu quả như thế nào, cậu căn bản không dám nghĩ!
“Chị dâu, chuyện tai nạn giao thông chị đừng lo lắng, tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
“Đúng rồi, chú Trường đâu?”
Đột nhiên cô nhớ tới tài xế, trái tim lập tức bị bóp chặt.
Chú Trường là tài xế, không biết bị thương thế nào, đoán chừng cũng không nhẹ đâu.
“Chị dâu, chị yên tâm, chú ấy chỉ bị một chút vết thương ngoài da, đang ở phòng bệnh bên cạnh, không có chuyện gì lớn.”
Lúc này cô mới yên tâm.
Bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho cô, Thanh nghe thấy Minh nói chuyện với bác sĩ: “Kiểm tra não bộ một chút. “
Đây là nghi ngờ đầu óc cô có vấn đề à?
Cô vừa định nói chuyện, lại bị y tá cắt ngang: “Chúng ta đi lấy máu thôi. “
Sau gần một giờ kiểm tra, bác sĩ kết luận cô không có gì đáng lo, có thể nói là không có vết thương gì, đúng thật là trong cái rủi lại có cái may. Nhưng đồng thời ông cũng đề nghị, nếu không yên tâm, có thể tiếp tục nằm viện quan sát hai ngày.
“Nằm viện quan sát?” Cô không muốn nhập viện, cũng không thích mùi ở bệnh viện nên lập tức cự tuyệt: “Không cần, tôi cũng không có chuyện gì lớn.”
“Cái gì mà không cần!” Hai mắt Dì Liên đỏ hoe cằn nhằn: “Tối hôm qua, cô đã bị tai nạn giao thông đấy! Chuyện lớn như vậy, phải ở trong bệnh viện quan sát hai ngày thật tốt”
Từ khi biết tin Thanh xảy ra tai nạn giao thông, dì Liên vội vàng từ biệt thự chạy tới, cả đêm không ngủ, hai mắt lúc này cũng đỏ hoe.
Cô không có sức phản kháng với những người quan tâm đến cô, bất đắc dĩ phải đồng ý ở bệnh viện hai ngày.
Cùng lúc cô tỉnh lại, trong một bệnh viện cách thành S vài trăm km, Thiện chậm rãi mở mắt ra.
Đây là một bệnh viện ở huyện, hai tháng trước anh được người địa phương phát hiện rồi đưa đến bệnh viện. Nhưng lúc ấy, trên người anh không có bất cứ thứ gì xác minh danh tính. Xuất phát từ lòng tâm đức của bác sĩ, bệnh viện đã cho phép anh điều trị ở đây. Nhưng điều khó hiểu là sau khi kiểm tra tổng quát, anh không hề mắc bệnh hay có thương tích gì, thậm chí có thể nói anh còn khỏe mạnh hơn nhiều so với những người cùng tuổi.
Đến nay đã được hai tháng.
“Anh tỉnh rồi?”
“Anh ơi? Anh đang nói cái gì vậy…Th? Thanh là ai?”
“Vợ? Anh ơi? Anh, anh hãy tỉnh lại…”
———-
Ở lại bệnh viện hai ngày, cô được bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng và sau nhiều lần đảm bảo sức khỏe của cô đã tốt hẳn, cô lúc này mới có thể rời khỏi bệnh viện, trở về biệt thự.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là dù cô có đi đâu cũng sẽ có người theo sau, các biện pháp an ninh của biệt thự cũng được nâng lên mức cấp nhất.
Thậm chí ngay cả Minh cũng ở lại biệt thự.
Bộ dáng cứ như đang phải đối mặt với kẻ thù, cô cảm thấy rất không bình thường.
Hơn nữa hai ngày nay, ngay cả dì Liên cũng rất kỳ lạ, luôn nhìn chằm chằm vào cô mọi lúc mọi nơi.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thanh thở dài, mặc dù trong hai ngày nay, biệt thự vào ban ngày rất kỳ lạ, nhưng ban đêm lại đặc biệt yên tĩnh. Giống như giọng nói của Thiện ngày đó, thật sự là ảo giác của cô?.
Từ trên lầu đi xuống, lúc đi ngang qua thư phòng, cô liền nghe thấy giọng nói của Minh và dì Liên qua cánh cửa được khép hờ.
“Dì Liên, trong khoảng thời gian này dì phải hao tâm tổn trí rồi.”
Hao tâm tổn chí? Thanh khó hiểu, nhíu mày tiếp tục lắng nghe.
“Về phần cô chủ, cậu yên tâm. Tôi sẽ chú ý đến cô ấy, nhưng những chuyện cậu vừa nói cũng thật quá đáng sợ rồi, tất cả là thật sao? Vụ tai nạn kia thật sự là do có người cố ý gây ra sao?”
Cô không có sở thích nghe lén người khác nói chuyện, nhưng khi nghe được mấy chữ “có người cố ý”, tim cô đập mạnh, cô đứng yên tại chỗ, tập trung lắng nghe.
Vụ tai nạn giao thông ấy là do có người cố tình muốn hãm hại cô sao?
“Nhất định là đã có người âm mưu gây ra, cố ý nhắm vào chị dâu.”
“Đây thật sự là… Nhưng bình thường cô ấy cũng không đắc tội với ai. Là người nào lại nhẫn tâm đến như vậy, thậm chí còn muốn giết chết cô ấy?”
Trong lòng cô run lên.
Đúng vậy, là ai tàn nhẫn như vậy, lại muốn giết chết cô?
Trong cuộc nói chuyện giữa Minh và dì Liên, cô cũng hiểu được sự sắp xếp của cậu trong khoảng thời gian này.
Cô tự hỏi, trong ba năm qua, cô đối nhân xử thế rất tốt, không gây thù kết oán với ai, sao lại có người muốn hãm hại cô như vậy?
Không, không.
Gần đây, cô thật sự đã kết thù với một người.
Kiều.
Bữa tối từ thiện hôm đó, để xóa sạch sự kiêu căng ngạo mạn của cô ta, cô đã lấy danh nghĩa của chồng quyên góp 300 tỷ, còn ở trước mặt Kiều thẳng thắn là cô còn muốn tiếp tục quyên góp thêm.
Vì không muốn 300 triệu tỷ di sản này bị mình tặng sạch, nên Kiều mới muốn ra tay với mình? Cô chỉ có tiền thôi, mà Kiều lại vì tiền mà muốn mạng cô?
Người phụ nữ này độc ác vậy sao?
“Aizz, gần đây thật nhiều chuyện xảy ra. Hai ngày này, nào là chuyện di chúc ầm ĩ, hiện tại lại là…. Kể từ khi cậu chủ rời đi, gia đình này ngày càng trở nên bất ổn! “
“Dì Liên, con sẽ nói chuyện với chị ấy sau. Con có thể cam đoan tờ di chúc mà Kiều đưa ra là giả. Dựa theo sự hiểu biết của con đối với anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ không lập một bản di chúc như vậy, cho nên con vẫn luôn âm thầm điều tra chuyện này. Nếu cô ta dám giả mạo di chúc, vậy thì con nhất định sẽ tìm ra chứng cứ giả mạo của cô ta!”
“Giả?” Giọng điệu khó tin của dì Liên truyền ra, cô hít một hơi lạnh.
Kiều làm giả di chúc sao?
Cô xoay người rời đi, đúng vậy, nếu di chúc là giả, thì tất cả những chuyện này đều đã rõ ràng.
Cô ta vì 30% tài sản của chồng cô, đã không ngần ngại giả mạo di chúc, chính là vì muốn lấy được số tiền kia.
Mà bây giờ cô lại dám đứng trước mặt Kiều nói rằng sẽ hiến tặng toàn bộ di sản của anh, điều đó cũng trực tiếp nói cho Kiều biết, cô ta đã mạo hiểm làm ra những chuyện như vậy, tất cả đều trở thành công cốc!
Hành động của cô, không khác gì đang dồn cô ta vào bước đường cùng!
Tiền đã dâng đến trước mắt mà một xu cũng không lấy được, Kiều sao lại không tuyệt vọng được chứ?
Dựng lên một vở kịch, cho xe đâm chết mình, nếu mà không chết thì cũng tàn phế. Vì thế mà cô sẽ ở trong bệnh viện mấy tháng, đợi đến khi Thiện bị kết án tử, cô ta sẽ thuận lợi lấy được tài sản thừa kế.
Một kế hoạch hoàn hảo, thật khủng khiếp!
Cô vẫn cho rằng Kiều chỉ là nhân phẩm có vấn đề, nhưng lại không nghĩ tới, con người này ác độc như vậy, vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được.
Không phải chỉ là 90 triệu tỷ thôi sao? Mắc gì phải giết người để chiếm lấy cơ chứ?
Vì để tồn tại, cô ở trước mặt chồng giả vờ ba năm, cũng đủ để nhìn thấy cô đối với cái mạng bé nhỏ của mình quý trọng đến mức nào.
Trong bóng tối có một quả bom hẹn giờ lớn như vậy, chỉ chờ thời phát nổ bất cứ lúc nào. Giữa tiền bạc và mạng sống, cô vẫn cảm thấy mình nên cẩn thận bảo vệ tính mạng thôi.
Nếu Minh đang tìm chứng cứ giả mạo di chúc của Kiều, không bằng cứ để cậu ấy đi điều tra trước, cô vẫn nên an phận hai ngày, dù sao mạng nhỏ vẫn quan trọng nhất.