Thẩm Giáng Niên cảm thấy không thoải mái, nhưng cô hiểu cho Ôn Đế: "Cũng phải, tìm thời gian nào 3 người chúng ta cùng nhau đi ăn đi." Thế là thời gian hẹn vào tối nay, Ôn Đế & Lê Thiển không có ý kiến gì. Đặc biệt là Lê Thiển, lúc Thẩm Giáng Niên muốn giải thích không phải là không tin tưởng, Lê Thiển an ủi cô: "Bảo bối à, chuyện này bình thường thôi. Ôn Đế tự mình thành lập Truyền thông Kinh Quảng, nói thật, cô ấy đột nhiên có thể trao vị trí đại diện pháp lý, đã làm mình khá bất ngờ, dù cậu có rót vốn bao nhiêu, nhưng mà, cậu cũng chỉ có thể làm cổ đông lớn, không thiết phải thay đổi người đại diện."
Thẩm Giáng Niên lúc đầu cũng cân nhắc, nhưng ý của Ôn Đế là: Công ty này đã được tái sinh dưới tay Thẩm Giáng Niên, cô ấy không có cách nào tiếp tục làm đại diện pháp lý, cho dù cô ấy làm, cũng sẽ lo lắng, bên phía Nhã Nại tiếp tục kiếm chuyện, cô không thể chịu đựng lần thứ hai. Nếu tin tưởng cô ấy, thì cô ấy sẽ ở lại Truyền Thông Kinh Quảng tiếp tục làm việc, nếu Thẩm Giáng Niên không tin tưởng, vậy thì cô ấy sẽ đi tìm công việc khác, mà Truyền Thông Kinh Quảng, có thể sẽ vì thế mà biến mất.
Thẩm Giáng Niên từng nghĩ đến việc sẽ tự mình gây dựng sự nghiệp, thậm chí còn nghĩ đến việc mở studio của riêng mình, nhưng sau đó cô gặp Thẩm Thanh Hoà nên tạm thời gác lại chuyện này. Trước mắt, đã có sẵn công ty của Ôn Đế, nếu Lê Thiển sau khi tìm hiểu và kết luận nó ổn, thì cô không ngại trực tiếp đổi người đại diện, trở thành Thẩm tổng.
"Tiền Xuyến Tử, phương diện này mình không hiểu, phiền cậu phải lo liệu rồi."
"Đừng có khách sáo với mình." Lê Thiển thoải mái nghĩ, "Giống như chăn cừu, 1 con phải chăn mà 2 con cũng phải chăn, nếu so với SeaWorld thì Truyền Thông Kinh Quảng dễ quản lý hơn nhiều." Thẩm Giáng Niên nghe xong thì bật cười thành tiếng, Lê Thiển nói đùa như thế chứng tỏ cô ấy có tự tin, Thẩm Giáng Niên cũng an tâm.
Thẩm Giáng Niên ngồi mệt mỏi đứng dậy đi lại. Đột nhiên ngoài cửa có tiếng ồn ào. Thẩm Giáng Niên mở cửa ra, nghe thấy tiếng cười nhạt của Lãng Tư Duệ: "Không cần đưa tiễn, tôi đi cùng trợ lý tới, cô quay lại đi." Thẩm Giáng Niên nghe thấy tiếng cuối, thì lặng lẽ đóng cửa lại.
Rất nhanh, Lãng Tư Duệ mở cửa, nói: "Đi thôi, Giáng Niên, trở về công ty."
Khi hai người trở lại công ty, đã là 11 giờ, Lãng Tư Duệ xách tạp chí trực tiếp trở lại văn phòng. Thẩm Giáng Niên cũng trở lại phòng làm việc của mình tiếp tục viết kế hoạch. Càng viết kế hoạch, Thẩm Giáng Niên càng cảm thấy mình còn thiếu sót ở lĩnh vực này nên vừa học vừa viết, tốc độ viết kế hoạch hiển nhiên chậm lại.
Lãng Tư Duệ đã gửi tin nhắn WeChat: [Sẽ có một cuộc họp tổng kết vào lúc 2 giờ chiều, như tôi đã nói trước đó, nhớ chuẩn bị.]
Thẩm Giáng Niên: [Vâng.]
Lãng Tư Duệ: [Trước hết cô đi tìm hiểu dữ liệu liên quan của Quốc tế Hoa Dương trong lĩnh vực sản xuất ô tô. Nếu có tin tức, thì trích xuất văn bản và gửi cho tôi trước 1 giờ.]
Buổi trưa, Thẩm Giáng Niên bận rộn sắp xếp tài liệu, không xuống ăn cơm. Gần tới giờ làm việc, có tiếng gõ cửa: "Mời vào."
Lâm Nhiễm hai tay ôm hộp, xấu hổ nói: "Trợ lý đặc biệt, thấy chị không xuống, nên gói cho chị một phần." Thẩm Giáng Niên có chút kinh ngạc: "A, cảm ơn em." Cô đứng dậy nhận lấy, vô tình chạm vào tay Lâm Nhiễm, hỏi: "Tay em đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều." Lâm Nhiễm chắp tay sau lưng, "Cảm ơn chị."
Thẩm Giáng Niên cười nói: "Ừm, sau này phải cẩn thận hơn nhé." Lâm Nhiễm gật đầu, "Vậy chị bận tiếp đi ạ, em đi ra ngoài." Thẩm Giáng Niên nói cảm ơn lần nữa.
Cơm, cuối cùng Thẩm Giáng Niên vẫn không ăn, Lãng Tư Duệ đột nhiên gọi cô qua văn phòng, hai người xem tài liệu rồi sửa sang lại, một hồi sau Lãng Tư Duệ đột nhiên hỏi: "200 triệu còn lại, đã nghĩ dùng như thế nào chưa?" Thẩm Giáng Niên sửng sốt một chút, lời nói tới bên miệng rồi đột nhiên ngừng lại, đổi ý: "Có một ý tưởng tổng quát, muốn viết xong kế hoạch chi tiết mới trình lên."
Lãng Tư Duệ lật qua tài liệu, không ngẩng đầu lên nói: "Cô viết bao lâu rồi?"
"Đã được vài ngày rồi."
Lãng Tư Duệ im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào phần phân tích dữ liệu một lúc lâu, sau đó nói: "Theo cô thấy, liệu khả năng tôi duyệt dự án này cao không?"
Thẩm Giáng Niên cảm thấy khả năng này rất cao, nhưng vẫn thận trọng nói: "Tôi sẽ cố gắng phát huy khả năng tối đa nhất." Lãng Tư Duệ cười một tiếng, khi ngước mắt lên, khóe miệng vẫn còn cười, "Cô như thế là không được."
Thẩm Giáng Niên sửng sốt một lát, Lãng Tư Duệ tiếp tục lật qua thông tin tiếp theo, chậm rãi nói: "Nếu phương án mà cô viết ra tốn nhiều thời gian và cũng tốn nhiều tiền, khi mới có ý tưởng tại sao lại không nói cho tôi biết trước, đến khi viết xong hết rồi trình lên tôi không duyệt, chẳng phải là làm công cốc à." Lãng Tư Duệ không biết có bỏ sót nội dung quan trọng nào không, thế là cầm tài liệu lên lật xem lần nữa, vừa nói: "Hơn nữa, bây giờ cô không bận, còn có sức để viết, đến khi vội như con quay, còn có những việc khác làm cô phân tâm, thì cái phương án này của cô sẽ viết càng lâu hơn." Lãng Tư Duệ nhìn lên và nói: "Đã hiểu ý tôi rồi chứ?"
"Vâng..." Ý là phải báo cáo với trước Lãng Tư Duệ về những ý định mà bản thân muốn làm.
"Lãng tổng."
"Kế hoạch tôi viết bây giờ không chỉ đơn giản là làm thế nào để dùng 200 triệu mà còn dựa trên góc nhìn của công ty".
"Hửm."
"Tôi muốn đề xuất với cô, Tập đoàn Lãng Phù Ni mua lại Lux."
Tiếng lật trang giấy của Lãng Tư Duệ đột nhiên dừng lại, tựa hồ không nghe rõ, hỏi: "Cô nói cái gì?" Thẩm Giáng Niên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lãng Tư Duệ, không biết hắn là nói sai hay là cái gì khác, lựa lời nói: "Tôi đã xem qua công ty chúng ta...."
"Tôi hỏi cô, vừa rồi nói gì?" Lãng Tư Duệ ngắt lời Thẩm Giáng Niên.
"Tôi nói, cái tôi viết chính kế hoạch Lãng Phù Ni thu mua Lux."
Lãng Tư Duệ nhìn Thẩm Giáng Niên một lát, khóe môi giật giật, cuối cùng cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, "Sớm nhất khi nào thì có kế hoạch?"
"Tôi sẽ tranh thủ làm xong sớm..." Thẩm Giáng Niên thực sự vẫn chưa tính được, nhìn vẻ mặt của Lãng Tư Duệ thì quá nhạt nhẽo. Thẩm Giáng Niên không biết Lãng Tư Duệ đang nghĩ gì, nhưng chắc muốn xem thì cho thấy vẫn có hứng thú đúng không?"
"Thời gian cụ thể?"
"...Một tuần." Thẩm Giáng Niên cảm thấy tuần tới cô sẽ phải tăng ca.
"Vậy trong một tuần sẽ đưa ra kế hoạch sơ bộ." Lãng Tư Duệ đọc trang cuối cùng, đứng dậy nói: "Đi thôi, đi họp với tôi." Thẩm Giáng Niên đi theo Lãng Tư Duệ ra ngoài, Lãng Tư Duệ thản nhiên nói: "Quốc Tế Hoa Dương cho công ty chúng ta 1 suất đi học, tôi định cử cô đi." Thẩm Giáng Niên dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Khi nào?"
"Ngày mai."
......Tuần này không chỉ phải tăng ca mà còn phải làm việc với tốc độ không ngừng nghỉ, "Sẽ học trong bao lâu?"
"Giai đoạn đầu, chắc 1 tuần." Lãng Tư Duệ giải thích: "Trong tuần tới, cô phải viết xong kế hoạch mua lại Lux tại Quốc Tế Hoa Dương." Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhớ, Trần Cẩm Tô từng nói, còn có cơ hội gặp lại, chẳng lẽ là cái này?
"Vâng." Thẩm Giáng Niên đã nhìn thấy được sự bận rộn của bản thân.
Tại cuộc họp tổng kết, Chu Phương Văn lên tiếng trước Thẩm Giáng Niên, nói thiếu sót và cách xử lý, chủ yếu vẫn là nói về những phát huy tốt còn các thiếu sót thì nói tránh đi, Thẩm Giáng Niên nghe xong cảm thấy không thoải mái.
Đến lượt Thẩm Giáng Niên tổng kết lại, nếu như cô thẳng thắn thì sẽ khiến Chu Phương Văn không hài lòng, nhưng mà Thẩm Giáng Niên cũng chẳng quan tâm, cô đơn giản nói sơ qua thực tế hiện trường: "Công việc của nhân viên phân chia không rõ ràng, dẫn đến lúc làm việc bị rối, lúc có nhân viên bị thương, công ty phải lấy lợi ích lên hàng đầu, cần phải xem xét an toàn của nhân viên, rốt cuộc thì mọi người đều làm việc cho Lãng Phù Ni."
Sắc mặt Chu Phương Văn hơi tối đi, cúi đầu không lên tiếng, Thẩm Giáng Niên tiếp tục nói: "Nếu chúng ta đúng, thì phải giữ vững quan điểm, cho dù đối thủ có là ai đi nữa, cách xử sự mới là quan trọng, quan văn gặp quan võ, nói lý cũng vô ích." Thẩm Giáng Niên dừng lại, "Cuối cùng, tôi đề nghị tất các vật dụng của Lãng Phù Ni dùng để tuyên truyền cần phải giữ lại, đem về tự xử lý, không thể vứt bừa, cái này không tốt cho hình tượng của Lãng Phù Ni, mọi người thử nghĩ xem, nếu mọi người ở ven đường nhìn thấy poster quảng cáo của Nhã Nại bị vứt ở thùng rác bị người đi qua đi lại dẫm, thì ấn tượng của mọi người đối với Nhã Nại thế nào?"
Chu Phương Văn khẽ ho một tiếng, Thẩm Giáng Niên liếc cô ta một cái, sắc mặt Chu Văn Phương lạnh lùng, Thẩm Giáng Niên cũng không có quá nhiều biểu cảm, quay lại chủ đề: "Suy cho cùng, đều là thành viên của Lãng Phù Ni, cần phải làm những chuyện tốt cho công ty." Sắc mặt Chu Phương Văn thật sự rất khó coi, Thẩm Giáng Niên thay đổi lời nói: "Hội nghị này do sếp Chu, Chu Phương Văn chủ trì, tôi cũng học rất nhiều thứ từ cô ấy, cũng mong sau này được học tập giao lưu với mọi người nhiều hơn."
Tại cuộc họp, Lãng Tư Duệ công bố một trong những trọng tâm của công việc gần đây là hợp tác chiến lược với Quốc tế Hoa Dương. Thẩm Giáng Niên đoán rằng đây là điều bất ngờ thứ hai mà Trần Cẩm Tô dành cho Lãng Phù Ni.
Lãng Tư Duệ chỉ ra, trước khi hai bên chính thức hợp tác sẽ có một khoảng thời gian thảo luận. Thẩm Giáng Niên với tư cách là đại diện của Lãng Phù Ni sẽ đến Quốc Tế Hoa Dương để làm việc và học tập. "Giáng Niên, đừng lãng phí một tuần này, học hỏi thêm từ Quốc Tế Hoa Dương, tìm ra được điểm sáng của họ về áp dụng cho chính chúng ta." Thẩm Giáng Niên gật đầu, ghi vào trong sổ tay, Lãng Tư Duệ lại nói: "Dự án hợp tác lần này, Thẩm Giáng Niên là teamleader, Chu Phương Văn đứng sau hỗ trợ, những lúc không có Thẩm Giáng Niên, thì Chu Phương Văn sẽ thay mặt phụ trách." Chu Phương Văn gật đầu, nhưng trong lòng không mấy dễ chịu, Thẩm Giáng Niên vừa đến đã nắm một dự án lớn, còn được đi học, "Có cảm giác Lãng tổng rất coi trọng Thẩm Giáng Niên." Vừa mới tan họp, trợ lý đã to nhỏ với Chu Phương Văn.
Chu Phương Văn hừ một tiếng, đương nhiên cô cũng không có quên Lãng Tư Duệ đã nói cái gì, tình huống cụ thể bây giờ thật khó mà nói, "Bảo hỗ trợ thì cứ hỗ trợ đi." Chu Phương Văn thuận miệng nói, trợ lý cố ý ra vẻ: "Chị là cấp trên của em, em đều nghe theo chị, những người khác muốn sai bảo em, không có cửa đâu." Chu Phương Văn cười cười, không nói gì.
Buổi chiều, Lãng Tư Duệ nói muốn ra ngoài không cần Thẩm Giáng Niên đi theo. Thẩm Giáng Niên ngồi trong văn phòng nghỉ ngơi một lát, đột nhiên bận lên, mà còn ở trong văn phòng, cô thấy buồn đến hoảng. Thẩm Giáng Niên dứt khoát đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, trong giờ làm việc, tùy khoảng cách dưới đường hơi xa, nhưng cô có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt của những người qua đường có khóc, có cười, không có biểu cảm gì, từng gương mặt xa lạ chẳng có thu hút gì.
Khi đang chìm trong suy nghĩ, có hai bóng dáng cao lớn bước đến góc phố, gương mặt thanh tú kia, nói thật, nếu nhìn cả đời cũng không thấy chán. Làm sao lúc này Thẩm Thanh Hòa và Tưởng Duy Nhĩ lại có thể xuất hiện trước cửa Lãng Phù Ni? Không biết hai người nói gì, Tưởng Duy Nhĩ cười vui vẻ quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Hoà, còn giơ tay lên làm hình trái tim, cơ thể thì dựa dựa vào người Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên chán ghét không thôi, không thấy Thẩm Thanh Hoà né ra à, rõ ràng là không thích thế mà Tưởng Duy Nhĩ còn dựa. Cơ thể Tưởng Duy Nhĩ tiếp tục cọ cọ vào người Thẩm Thanh Hoà, giơ tay lên bắn tim, còn cười nói gì đó.
Khoảng cách thực sự đủ xa, nhưng khi Thẩm Thanh Hoà quay đầu lại, cô vẫn nhìn thấy người bên cửa sổ. Cô ấy đang nhìn thẳng về hướng cô, có thể đang nhìn cô, nhưng cũng có thể không.
"Này, làm cái trái tim đi~" Tưởng Duy Nhĩ làm nũng: "Sau này đi tán tỉnh cũng có lợi đó, làm một cái đi, dạo này cái này đang là trend đó." Thế nên, ở dưới tầm mắt Thẩm Giáng Niên, chính mắt cô thấy, Thẩm Thanh Hoà hướng về phía cô, phóng ra một trái tim.
Cứ cho trái tim là vô hình, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn có cảm giác như tim mình bị trúng đạn, toàn thân tê dại, thậm chí mặt còn có chút đỏ bừng. Chết tiệt! Thẩm Giáng Niên lập tức quay người lại, bắt đầu tự nói với chính mình. Thẩm Giáng Niên lý trí dội gáo nước lạnh, không chút do dự nói: "Tưởng còn là thiếu nữ hay gì? Người ta mới tuỳ tiện làm một động tác thôi, mày ở đó mà thẹn thùng cái gì? Có liên quan gì tới đồng xu cắc bạc nào của mày không?"
......
Đợi đến khi Thẩm Giáng Niên tự dạy dỗ bản thân lại xong, thì thân ảnh của Thẩm Thanh Hòa và Tưởng Duy Nhĩ đã biến mất. Thẩm Giáng Niên ghé người vào bên cửa sổ, buồn bã hồi lâu, biết thế vừa rồi xem nhiều hơn, cái chó má gì tự nói chuyện chứ, thì đợi một lát nữa tự nói cũng được mà, người đẹp vậy, xem vài lần, coi như bổ mắt đi?
"Thẩm tổng, mình muốn hỏi, chúng ta còn phải ở đây chờ bao lâu nữa?" Tưởng Duy Nhĩ rất là buồn bực, không biết sao Thẩm Thanh Hoà lại lựa chọn ở đây, đợi trợ lý đến đón, mới vừa rồi không phải nói đi lên đằng trước, tìm quán cà phê chờ à.
Thẩm Thanh Hoà đứng trong bóng râm, thỉnh thoảng nhìn người qua cửa sổ. Đã lâu không gặp, ngay cả cơ hội nhìn nhau từ xa cũng cảm thấy rất quý giá. Thẩm Giáng Niên không biết bản thân cô đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh, còn trong mắt Thẩm Thanh Hòa, cô cũng là phong cảnh.
===--===