Suốt buổi chiều, Thẩm Giáng Niên cơ bản là ở trong trạng thái bận rộn.
Lúc mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì mới biết đã qua giờ tan sở. Thẩm Giáng Niên xoa xoa thái dương thả lỏng, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bữa hẹn ăn tối. Thẩm Giáng Niên nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Hôm qua tuyết rơi dày đặc, hôm nay đường vẫn trơn trượt, lại đúng giờ cao điểm tan làm buổi chiều.... làm ơn đừng đến trễ.
Thẩm Giáng Niên đang lái xe nửa đường thì nhìn thấy sạp báo bên đường, thế là dừng xe mua tạp chí, thì mới biết cuốn tạp chí của Time giá rất cao nên rất được ít bán ở mấy sạp báo nhỏ, chủ tiệm đề nghị Thẩm Giáng Niên đến cửa hàng sách xem thế nào.
Thẩm Giáng Niên lại ngồi vào xe, tìm kiếm xung quanh chỗ ăn cơm có cửa hàng sách nào không, đúng là có một cửa tiệm, nhưng đợi ăn xong thì chắc người ta cũng đã đóng cửa. Thẩm Giáng Niên bị kẹt xe, có chút sốt ruột, lúc đang khó chịu thì nhận được tin nhắn WeChat của Lê Thiển: [Mình đến rồi, khi nào cậu đến vậy?]
A... vừa lúc, Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn thoại cho Lê Thiển, bảo cô đến hiệu sách gần đó giúp mua một cuốn tạp chí Time. Lê Thiển trả lời mà không quên trêu chọc Thẩm Giáng Niên, "Nhanh như vậy Thẩm tổng đã lấy các bô lão giới kinh doanh làm tiêu chuẩn rồi."
Còn chưa nhận được tin nhắn của Lê Thiển nói đã mua tạp chí, Thẩm Giáng Niên đã nhận được tin nhắn từ Ôn Đế, trong đó có nội dung: [Thẩm tổng, tôi đến đây.]
Thẩm tổng... Nói thật, mỗi lần nghe Ôn Đế gọi cô như thế, cô đều không quen. Trước kia rõ ràng vẫn là cấp trên kiêm bạn tốt, bây giờ thì lại đổi vị trí, Ôn Đế cử mở miệng là gọi Thẩm tổng, nhớ lúc trước Ôn Đế còn là cấp trên của cô, thì cô luôn gọi thẳng là Ôn Đế, chỉ có ở trước mặt mọi người mới gọi sếp Ôn.
Thẩm Giáng Niên không biết có phải là do cô hiểu lầm hay không, cô cũng không biết mối quan hệ của cô và Ôn Đế bắt đầu từ khi nào, không còn bình thường như trước nữa, lộ ra vẻ lúng túng và xa lánh không thể giải thích được. Thẩm Giáng Niên: [Được rồi, em sẽ tới ngay. Nếu chị đói thì gọi đồ ăn trước đi.]
Ôn Đế: [Chờ cô đến rồi nói, Thẩm tổng.]
Thẩm Giáng Niên cảm thấy trong lòng bất lực, cô đã nói với Ôn Đế rằng không cần phải gọi cô là Thẩm tổng. Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ có nên trả lời hay không thì Lê Thiển gọi điện tới nói: "Bảo bối à, số mới nhất còn chưa phát hành, số của cậu có sai không thể?"
"Không thể nào," Thẩm Giáng Niên khẳng định khi cầm cuốn tạp chí hôm nay lên, "Là vì họ không bán, hay là vẫn chưa phát hành?"
"Chưa phát hành." Lê Thiển giải thích: "Ông chủ nói, tạp chí bên đó phát hành đều vào cuối tháng, bây giờ chỉ có mua của kỳ trước." Thẩm Giáng Niên cau mày, chẳng lẽ Lãng Tư Duệ đi cửa sau để lấy trước? Thẩm Giáng Niên: "Được rồi, cậu đến nhà hàng đi, Ôn Đế đến rồi."
"Phải không đó?" Giọng điệu của Lê Thiển hớn hở, "Vậy mình đi gặp cô ấy trước."
"Được rồi, đừng gây sự nữa." Thẩm Giáng Niên nửa đùa nửa thật, nhưng Lê Thiển lại thách thức cô: "Mình có thô lỗ như vậy sao?"
"Ha ~" Thẩm Giáng Niên khẽ mỉm cười, "Trên đường đi chậm lại, chú ý an toàn."
Khi Lê Thiển đến nhà hàng, Ôn Đế đang cúi đầu nghịch điện thoại di động. "Xin chào ~" Lê Thiển chủ động chào hỏi, "Xin chào", Ôn Đế đứng dậy.
"Không cần khách sáo như thế." Lê Thiển cười ôn hoà nói: "Chị là bạn của Giáng Niên, mà tôi cũng là bạn của cô ấy, gián tiếp mà nói, chúng ta so với người khác thân thiết hơn rất nhiều."
"Đúng vậy." Ôn Đế đồng ý, cung kính nói: "Tôi từng nghe Thẩm tổng nhắc tới cô."
"Thẩm tổng?" Lê Thiển ngạc nhiên nói: "Nghe chị xưng thế, có phải tôi đây cũng nên gọi cô ấy là Thẩm tổng không?"
Ôn Đế mỉm cười nói: "Cô ấy quả thực là cấp trên của tôi." Sau đó, Ôn Đế nói thêm: "Sau này, có thể cô cũng sẽ trở thành cấp trên của tôi."
"Chỉ làm việc cùng nhau, không cần cấp trên cấp dưới gì đâu." Lê Thiển gọi người phục vụ, "Chúng ta gọi đồ uống trước nhé?" Ôn Đế gật đầu, "Cô gọi đi." Lê Thiển nhíu mày, người này đúng là thật khó chơi, hết cô này rồi cô nọ.
"Không biết Lê tổng."
"Cứ gọi tôi là Lê Thiển." Lê Thiển ngẩng đầu lên cười.
"Ừ... Tôi nghe Thẩm tổng nói cô làm ăn kinh doanh, không biết chủ yếu kinh doanh loại hình gì và kinh doanh ở lĩnh vực nào? Có tiện nói không?"
Chà, mới đó mà đã bắt đầu hỏi rồi, Lê Thiển đóng menu lại và không gọi đồ uống. Cô ngồi thẳng dậy và nói: "Tôi cùng bạn mở một quán nhỏ để kiếm tiền, còn lĩnh vực nào à...." Lê Thiển tìm từ để nói: "Ăn ngon uống ngon, kinh doanh rượu, hộp đêm giải trí...." Nhận thấy Ôn Đế cau mày, Lê Thiển dừng lại và nói: "Có vấn đề gì không?"
"Không có."
"Chị yên tâm, tôi làm ăn đàng hoàng."
"Ý tôi không phải thế."
"Giờ chỉ có hai chúng ta." Lê Thiển nhìn ra ngoài, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn chưa xuất hiện, "Thấy chị không thích khách sáo vậy tôi lượt bỏ qua mấy khâu đưa đi đi ha, mặc dù đều là bạn của Giáng Niên, nhưng chúng ta không có liên hệ gì với nhau, chuyện để nói cũng không có nhiều lắm, tôi nghĩ hôm nay chị đến đây cũng không phải chỉ để tán gẫu, chị muốn hỏi gì thì cứ hỏi, chỉ cần ở trong phạm vi hợp lý, tôi đều sẽ trả lời, còn tôi, tôi cũng nói rõ mục đích hôm nay của tôi, tôi là được Giáng Niên gửi gắm, cần tôi tìm hiểu toàn bộ về tình hình của Truyền Thông Kinh Quảng...." Lê Thiển nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ôn Đế, "Tóm lại, nếu chị....có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, tiết kiệm thời gian của nhau." Có việc không nói ra lại để ở trong lòng, nếu là bảo bối nhà cô, thì cô không ngại vắt óc đoán, nhưng đối với người ngoài, Lê Thiển không rảnh đoán tới đoán lui.
"Được." Ôn Đế cũng ngồi thẳng dậy, "Từng nghe Thẩm tổng nhắc đến cô, nhưng cũng không hiểu biết hết về cô, Truyền thông Kinh Quảng là công ty của Thẩm tổng, cũng đã từng là tâm huyết của tôi, tôi mong, có thể giao cho một người có trách nhiệm cũng như có năng lực.
"Cho nên?" Lê Thiển có thể hiểu được tâm tư của Ôn Đế, nhưng cô cũng không hoàn toàn hiểu được, không đợi Ôn Đế trả lời nói tiếp: "Nếu chị đã không yên tâm, vậy tại sao còn muốn đổi người đại diện pháp lý cho Giáng Niên? Chị biết rõ Giáng Niên không hề có kinh nghiệm trong lĩnh vực này đúng không?" Đôi mắt của Lê Thiển bỏng rát.
Ôn Đế hơi cúi đầu, trầm mặc, Lê Thiển cau mày nói: "Còn về chị, Thẩm Giáng Niên xuất phát từ bảo mật, không có nói gì với tôi nhiều, làm bạn bè, tôi mong chị có thể thành thật một chút." Nếu không làm được, Lê Thiển sẽ nghi ngờ nhân phẩm của Ôn Đế.
"Tôi đã nói với Thẩm tổng." Ánh mắt Ôn Đế rơi xuống bàn, nhẹ nhàng nói: "Truyền thông Kinh Quảng tái sinh dưới tay Thẩm tổng, để cô ấy làm đại diện pháp luật là chuyện rất bình thường."
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng," Lê Thiển có vẻ dịu dàng nhưng cũng quyết liệt, "Truyền thông Kinh Quảng là tâm huyết của chị, hôm nay chị hẹn gặp mặt tôi ở đây, tôi cũng nhìn thấy chị rất quan tâm Truyền Thông Kinh Quảng, nhưng mà chị lại dễ dàng nhường vị trí đại diện pháp lý, làm tôi cảm thấy...." Lê Thiển không nói quá trực tiếp, cô cảm thấy không hợp lý.
"Tôi làm thế là vì tôi tin tưởng Giáng Niên." Ôn Đế nhấn mạnh.
"Ha ~" Lê Thiển cười khẽ một tiếng, cố gắng làm cho giọng điệu của cô bớt mỉa mai hơn, "Tin tưởng cô ấy, phải không?" Nếu hoàn toàn tin tưởng, thì lấy đâu ra có bữa ăn này, người này vẫn còn đang suy tính.
"Cô không cần làm giọng điệu như vậy." Hai tay Ôn Đế dùng sức nắm chặt cái ly, "Tôi tin tưởng cô ấy, không có nghĩa là tôi buộc phải tin tưởng những người khác." Ôn Đế hơi thất vọng, cô đem toàn bộ tâm huyết giao cho Thẩm Giáng Niên, mà sự bày tỏ chân thành cùng với trung thành của bản thân, hình như không được Thẩm Giáng Niên coi trọng, trực tiếp giao toàn bộ quyền cho người trước mặt.
Có lẽ Thẩm Giáng Niên cũng không tin cô nên mới tìm đến Lê Thiển phải không? Lòng người, thật là phức tạp, Ôn Đế nhìn chằm chằm vào nước lắc lư trong ly, đột nhiên cười nói: "Nhưng mà, cô yên tâm đi, tôi sẽ nghe lời Thẩm tổng."
"Thôi đừng thế~" Lê Thiển đùa: "Chị như thế, tôi cũng không dám xen vào, đợi Giáng Niên tới, có gì cứ nói thẳng ra hết, để tự cậu ấy quyết định, tôi không muốn phải cố gắng lấy lòng." Trong lời của Lê Thiển có ẩn ý: "Giáng Niên có thể lấy ra 100 triệu để cứu chị, này cho thấy cậu ấy cũng coi trọng chị, mà tôi thì cũng không muốn bởi vì tôi mà giữa hai người lại có vướng mắc." Sự thẳng thắn của Lê Thiển, làm cho Ôn Đế có vài phần thưởng thức, "Cũng không đến mức có vướng mắc, tóm lại thì mỗi người có thứ mà bản thân muốn bảo vệ."
Lê Thiển hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng trong đầu nghĩ chính là: Mỗi người đều có thứ bản thân muốn bảo vệ, thứ cô bảo vệ chính là Truyền Thông Kinh Quảng của cô, còn thứ tôi bảo vệ, chính là bạn thân tôi đó.
Bất đồng quan điểm khó mà hợp tác, Lê Thiển đang ném Ôn Đế ra khỏi vòng tròn. Có thể nói con người thực sự là sinh vật kỳ lạ.
Xét về thời gian quen biết, Ôn Đế quen biết Thẩm Giáng Niên lâu hơn Thẩm Thanh Hoà rất nhiều. Theo lẽ thường, Ôn Đế nên đối xử tốt hơn với Thẩm Giáng Niên, nhưng mà bây giờ xem ra không phải thế, Ôn Đế rõ ràng quan tâm đến Truyền Thông Kinh Quảng hơn.
Lê Thiển có thể hiểu được Ôn Đế, nhưng cô không thể đồng ý. Trong mắt cô, không có gì quan trọng bằng Thẩm Giáng Niên. Cuối cùng, con người quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Chưa kể Truyền thông Kinh Quảng, hay ngay cả SeaWorld cũng không quan trọng bằng Thẩm Giáng Niên.
Hơn nữa, xét về dụng tâm thì không ai có thể sánh bằng Thẩm Thanh Hoà, kể cả cô. Trước đến giờ, Lê Thiển luôn đáp ứng yêu cầu của Thẩm Giáng Niên, nhưng cô sẽ không chủ động hỏi. Nhưng Thẩm Thanh Hoà không giống như vậy, Lê Thiển không biết dụng tâm của Thẩm Thanh Hoà đối với Thẩm Giáng Niên là gì, nhưng mà là người ngoài, cô có thể cảm nhận được, Thẩm Thanh Hoà quan tâm từng chi tiết về mọi mặt đời sống của Thẩm Giáng Niên.
Một người có dụng tâm như thế, nếu nói không yêu, thì chắc chắn có lý do không thể nói ra. Nghĩa vậy, Lê Thiển đột nhiên cảm thấy có chút có đau lòng cho Thẩm Thanh Hoà.
Kết luận của Lê Thiển: Cô thích cảm thấy thoải mái khi giao tiếp với Thẩm Thanh Hoà vì mục tiêu của họ giống nhau.
......
Thẩm Giáng Niên không ngừng tăng tốc, nhưng vẫn đến muộn mười phút: "Xin lỗi, đã đến muộn." Thẩm Giáng Niên chạy một mạch, ngồi xuống vẫn còn thở dốc, "Hôm nay, kẹt xe quá chừng."
"Không gấp, bọn mình đã nói chuyện cũng đâu vào đó rồi." Lê Thiển cười thật sâu, Thẩm Giáng Niên thở ra một hơi, "Thật sao? Thế thì tốt quá." Thẩm Giáng Niên đang vui mừng thì nghe thấy Lê Thiển nói: "Giáng Niên, cá nhân mình thấy cậu vẫn nên làm chủ đi." Khoé miệng đang cong lên của Thẩm Giáng Niên cứng đời, liếc mắt nhìn Ôn Đế rồi lại nhìn Lê Thiển, "Chuyện là thế nào đây?" Thẩm Giáng Niên vừa nói vừa cởi áo khoác, rồi gọi Ôn Đế một tiếng, ý là câu này là đang hỏi Ôn Đế.
Cô đã nói rõ thái độ rồi, bữa ăn tối nay chỉ là hình thức thôi. Ôn Đế cũng không ngốc mà không hiểu chứ? Ôn Đế nhẹ nhàng nói: "Thẩm tổng, đây chính là ý của Lê tổng."
"Đúng, cô ấy không nói, là mình tự nói." Lê Thiển nói trước, "Mình thấy sớm hay muộn gì cậu cũng phải đến bước này, không bằng bắt đầu học tập quản lý từ Truyền Thông Kinh Quảng trước." Thẩm Giáng Niên còn muốn nói nữa, nhưng cảm nhận được mắt cá chân bị đá, Lê Thiển nhìn cô, cười nói: "Cậu không biết làm sao, thì mình dạy cậu, nhưng đừng cái gì cũng mình hết, mình cũng mệt lắm, hơn nữa mình cũng có việc của mình cần phải làm." Mắt cá chân lại bị đá, lần này Thẩm Giáng Niên không nói thêm gì khác, cười nói: "Được rồi, mình biết rồi, ăn cơm trước đi."
Trong bữa ăn, ba người cùng nhau trò chuyện, đều tránh nói về Truyền Thông Kinh Quảng. Sau khi ăn xong, Thẩm Giáng Niên đi tính tiền, Ôn Đế nói với Lê Thiển: "Tôi thực sự không có nghi ngờ năng lực của cô."
Lê Thiển cười nửa miệng, hờn dỗi nói: "Chả sao hết." Nói một đằng nghĩ một nẻo, những cái trò mèo đó dùng 1 2 lần thì thôi, đây cũng chẳng phải là bạn thân của cô, cô không cần phải tỏ thái độ tốt, "Dù tôi có làm hay không thì cũng không phải là chuyên của cô, mà là chuyện của Thẩm Giáng Niên." Lê Thiển nói xong đi ra ngoài, Ôn Đế đi theo phía sau, trong lòng có chút hụt hẫng, cô không hề giấu giếm Thẩm Giáng Niên bất cứ chuyện gì, những chuyện cần nói cũng đã nói, nhưng mà hình như Thẩm Giáng Niên không tin cô lắm.
Thẩm Giáng Niên cứu cô khỏi nước với lửa, chẳng lẽ cô lại ném cái hố to vào người Thẩm Giáng Niên sao? Truyền Thông Kinh Quảng là tâm huyết của cô, cô thật chỉ mong nó có thể càng phát triển tốt hơn. Nếu không phải do Thẩm Thanh Hoà, tất cả đều sẽ tốt, rõ ràng con đường của năm nay cô đã trải tốt rồi, nhưng Thẩm Thanh Hòa đã phá vỡ mọi sắp xếp của cô.
Mỗi lần như vậy, trong lòng Ôn Đế đều tràn đầy hận ý đối với Thẩm Thanh Hoà.
==--==