Lê Thiển bật cười khi nghe Tưởng Duy Nhĩ bất lực nói, cô nhấp ngụm rượu, nói: "Thật ra thì tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này từ sớm, chẳng qua, tôi hiểu rõ bạn thân của tôi, có cái tôi rất cao, không chủ động đến tìm tôi, mà tôi sợ nếu tôi chủ động, thì lại như vả mặt cậu ấy."
"Điều hành công ty không phải là trò đùa." Tưởng Duy Nhĩ thu lại ý cười, "Nếu xảy ra chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm. Nó không đơn giản như bị vả mặt hay đả kích lòng tự trọng đâu." Lê Thiển làm sao không biết cái lợi cái hại trong đó chứ? Gần đây, cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, chẳng qua là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Không ngờ, có người còn sốt ruột hơn cả cô, Lê Thiển nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Hoà, nếu nói người này không yêu Thẩm Giáng Niên, lừa quỷ chứ lừa được ai, còn nhọc lòng hơn cả mẹ đẻ, còn dung túng hơn cả đứa bạn thân này, "Có đề nghị nào hay không?" Lê Thiển tin chắc, Thẩm Thanh Hoà có chuẩn bị mà đến.
"Cô ấy đã rót vốn 100 triệu, em khó mà cướp được vị trí đại cổ đông."
Đại cổ đông, có nghĩa là có quyền quyết sách. Lê Thiển hơi ngẩng đầu, dùng môi ngậm miệng chai, chậm rãi uống một ngụm, chậm rãi nói: "Tôi không cướp nổi, tôi nghèo." Có cậu ấy rảnh, mới đi rót vốn cho công ty người ngoài. Lê Thiển vẫn phân biệt rõ ràng, Ôn Đế là bạn của Thẩm Giáng Niên, nhưng là bạn chưa đến mức khiến Thẩm Giáng Niên dốc tiền bạc và công sức vào.
"Vậy thì em trở thành đồng đại diện đi." Tưởng Duy Nhĩ nửa đùa nửa thật.
"Chị đang nói gì thế? Tôi không bỏ tiền, cũng không kiếm tiền, tự dưng đi làm đồng đại diện, đương không đi gánh trách nhiệm thay người khác à? Tôi khùng sao?" Lê Thiển thiếu điều thổi rầu, trừng mắt, Tưởng Duy Nhĩ buồn cười, cố ý nói: "Cô chủ Lê đúng là khó lừa."
Lê Thiển hừ một tiếng, Tưởng Duy Nhĩ nghiêm túc nói: "Em nói đúng, không bỏ tiền cũng không sao, không kiếm tiền cũng chẳng có vấn đề gì, mọi người đều là người làm ăn, thấy lợi nhuận tại sao lạ không kiếm, nhưng không trả tiền thì ai làm việc cho chứ." Tưởng Duy Nhĩ nghiêng đầu hất cằm về phía Thẩm Thanh Hoà, "Có người trả lương cho em, muốn bao nhiêu, em ra giá đi."
"Chà." Lê Thiển đặt chai rượu xuống, nghiêng người, tinh nghịch nói: "Nhiêu cũng được hả?"
"Ừ."
"Có tiền ghê ha."
"Có tiền hay không thì tôi không biết." Tưởng Duy Nhĩ xoay chai, nhìn chằm chằm vào miệng chai sáng bóng và nói: "Có tâm là được." Tưởng Duy Nhĩ có lúc thực sự bất lực, cô hiểu Thẩm Thanh Hoà cũng không mấy dễ dàng, nhưng đối với một số cách làm của Thẩm Thanh Hòa, cô không quá đồng ý.
Giống như năm nay, Thẩm Thanh Hoà về nước sớm, rồi thường xuyên xuất hiện công khai trên truyền thông, có từng hỏi lý do, nhưng Thẩm Thanh Hoà không chịu nói. Tưởng Duy Nhĩ biết, đối với ai Thẩm Thanh Hoà cũng sẽ đối xử như thế không chỉ riêng mình cô. Nếu đã là thứ Thẩm Thanh Hoà không muốn nói thì dù có ai hỏi cũng sẽ hỏi không ra.
Trông thì giống như là muốn tốt cho mọi người, nhưng phải hiểu thì mới tốt được, nếu không hiểu thì sẽ giống như Thẩm Giáng Niên vậy, hoàn toàn hiểu lầm Thẩm Thanh Hoà. Đôi khi nhìn thấy người này kiệt sức bị dày vò bởi những thứ khác, Tưởng Duy Nhĩ cảm thấy đau lòng và bất lực, cũng hết cách rồi, bản chất con người đều ích kỷ vậy đó, cô đau lòng cho Thẩm Thanh Hoà, nhưng chắc có lẽ lòng của Thẩm Thanh Hòa đã thuộc về Thẩm Giáng Niên.
Cho dù có không ủng hộ, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Thẩm Thanh Hòa, cô cũng không hiểu rõ tận tình, sau khi lời đề nghị của cô bị từ chối, cô cũng không có nhắc lại. Làm bạn, cũng phải có chừng có mực, giúp được gì thì giúp, không giúp được thì sau rồi tính.
Lê Thiển bối rối: "Tôi cũng chỉ có vậy thôi, chị vậy mà tin tôi à?" Lê Thiển không đi gặp Thẩm Giáng Niên, thật còn một lý do khác, là tự nghĩ đến năng lực của bản thân, tự mình kinh doanh công ty mình, có tốt hay xấu cũng không sao cả, nhưng đó là công ty đầu tiên của bạn thân yêu rót vốn, lỡ đâu kinh doanh không tốt....
"Không phải tôi." Tưởng Duy Nhĩ nhấn mạnh.
"Chị không tin tôi, mà lại đi nói chuyện với tôi làm gì." Lê Thiển trợn mắt.
Cô gái nhỏ này rất thích tìm lỗi, còn hay thích ngụy biện, Tưởng Duy Nhĩ giải thích: "Ý tôi là, cô ấy tin tưởng em, tiền cũng là cô ấy trả, tôi có tin hay không cũng đâu có quan trọng, đúng không?"
"Sao lại không quan trọng?" Lê Thiển nghiêm túc nói: "Nếu không cùng thuyền thì nên rời đi sớm." Lê Thiển luôn phân biệt trong và ngoài, người bên trong thì sao cũng được, còn người ngoài mà chọc cô thì cô sẽ nổi giận đùng đùng.
"..." Tưởng Duy Nhĩ phát hiện, cái bạn thân này của Thẩm Giáng Niên, khôn khéo hơn Thẩm Giáng Niên nhiều, "Bạn thân em, Thẩm Giáng Niên, còn bạn thân của tôi, là cô ấy." Nói cũng đủ rõ ràng.
"Cứ vậy đi, tôi làm, sao cũng được." Lê Thiển dang tay ra, "Tiền tôi không cần, đi lấp hố cùng mấy người vậy." Dù thế nào, cũng phải đi bảo vệ số tiền tiết kiệm của bạn thân mới được, nếu lỡ đâu làm ăn thất bát, thì bảo Thẩm Thanh Hoà lấp hố, dù sao cũng có tiền mà.
"Như vậy đi ha, em đi hỏi bạn thân em, còn tôi đi hỏi bạn thân tôi?" Tưởng Duy Nhĩ coi như cũng hiểu được sơ sơ tính cách của Lê Thiển, cần được vuốt.
"Chốt."
Hai người đứng dậy, đi về chỗ bạn đầu, "Nói cái gì mà nói lâu thế?" Kiều Sanh nghi hoặc hỏi, Lê Thiển cười nói, "Có thể không nói được không?" Lê Thiển ngồi ở bên cạnh Thẩm Thanh Hòa, "Thẩm tổng, uống một chai chứ?"
"Mời em." Thẩm Thanh Hoà chủ động nhấc chai lên, Lê Thiển cũng nhấc lên, Thẩm Thanh Hòa chủ động cụng vào miệng chai, đem chai đặt ở vị trí thấp hơn chai của Lê Thiển. Lê Thiển dịch chai xuống thấp hơn, nói đùa, "Đừng đề cao tôi quá, tôi mời chị." Thẩm Thanh Hoà không nói gì thêm, ngẩng đầu uống một hơi.
"Thích loại cảm giác sảng khoái này." Lê Thiển ngẩng đầu làm theo, "Được rồi, mọi người đều uống rượu, hôm nay tuyết còn rơi, đường đi khó khăn, lát nữa em giúp hai người gọi tài xế."
"Không cần." Tưởng Duy Nhĩ đứng lên, "Trợ lý ở bên ngoài, đêm nay uống vui lắm, sau nhớ làm cho tôi thẻ hội viên." Lê Thiển đứng dậy tiễn hai người, "Cũng có thiện cảm nên làm thẻ hội viên cao cấp nhất cho chị."
"Không thể không nói, rượu ở chỗ em khá ngon, sau này sẽ thường xuyên tới." Tưởng Duy Nhĩ đi ra tới cửa rồi còn quay đầu lại nói: "Tôi thấy trong tủ rượu của em có rượu ngon. Để lại cho tôi vài chai, khi nào có thời gian tôi sẽ dẫn bạn bè tới."
"Chốt." Lê Thiển gật đầu, nhìn hai người đi ra ngoài, Lê Thiển ngăn Thẩm Thanh Hoà lại, cơ thể dựa sát vào, cố tình mập mờ nói, "Mới vậy đã đi rồi à?" Phụ nữ mà, trong lúc lơ đãng cũng toát ra vẻ yểu điệu của bản thân.
"Hay là tặng em một nụ hôn thuần khiết chào tạm biệt nhé." Dưới ánh đèn, gương mặt thanh tú của Thẩm Thanh Hoà, được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp, ngay cả nụ cười tinh quái cũng rất ấm áp.
"Chị dám hôn tôi sao." Mặt Lê Thiển đỏ cả lên, hờn dỗi nói. Trông Thẩm Thanh Hoà bề ngoài thì đứng đắng chín chắn, nhưng tận sâu trong xương cốt là người không hề đứng đắn, mới nói có một câu thôi, mà đáp lại rất nhanh, chứng tỏ không thiếu tán tỉnh mấy em gái.
Nụ cười của Thẩm Thanh Hoà càng sâu hơn, nhìn Lê Thiển một lúc rồi nói: "Hôm nay, cảm ơn em." Không nói cụ thể là gì, nhưng Lê Thiển đại khái đoán là được là chuyện Tưởng Duy Nhĩ nhờ mình, "Ơn với nghĩa cái gì, sau thường tới đây ngồi đi."
"Trông hai người khách sáo với nhau quá, cũng không phải người ngoài gì, sau này thường tới ngồi." Kiều Sanh đứng bên cạnh không nhịn được nữa, "Vậy em nói với Thẩm Duyệt, là chị đã về rồi nha?" Kiều Sanh hỏi Thẩm Thanh Hoà lần nữa.
"Ừm." Thẩm Thanh Hoà trả lời, "Cứ để thuận theo tự nhiên, không cần cố ý nói."
"Chị nói thì đơn giản vậy thôi, nếu chị ấy mà biết em biết mà lại không nói, chắc chắn sẽ giận em." Kiều Sanh cũng khó, Thẩm Duyệt ngày nào cũng nhắc Thẩm Thanh Hoà, giờ người đã về rồi, còn không nói, sao được chứ?
Thế nên, Thẩm Thanh Hoà vừa đến dưới lầu Nhã Nại, đã nhận được điện thoại của Thẩm Duyệt.
"Chị về mà sao không nói cho em biết!" Thẩm Duyệt hờn dỗi.
Cái miệng này của Kiều Sanh... Thẩm Thanh Hoà cười nói: "Định đợi hết bận rồi mới nói cho em biết."
"Chị ở đâu vậy?" Thẩm Nguyệt lo lắng nói: "Hay là đến nhà em đi."
"Không cần."
"Sao lại không cần chứ, chị đừng lúc nào cũng ở khách sạn, hay ở công ty." Thẩm Duyệt đau lòng cho Thẩm Thanh Hoà, mỗi lần đến Bắc Kinh đều không có chỗ ở ổn định, "Nếu đi công tác vài ngày thì thôi không cần, nhưng chẳng phải lần này chị ở Bắc Kinh cũng lâu mà phải không?"
"Ừ."
"Đâu phải không có tiền, hay là mua căn nhà ở Bắc Kinh đi, chị không có thời gian đi xem nhà, vậy em giúp chị, chọn ok rồi chị mua, được không?"
"Không cần."
"Cái này không cần, cái kia không cần, mấy người bạn như bọn em dùng để làm gì chứ?" Thẩm Duyệt lo lắng nức nở, "Chuyện gì cũng không để bọn em lo, rốt cuộc chị còn nhận đứa sư muội này không?"
"Thẩm Thanh Hoà, đừng làm khó vợ em mà!" Kiều Sanh ở bên kia đầu điện thoại bất lực hô lên.
"Ngoan, chị đang xem nhà rồi."
"Thật vậy sao?"
"Ừ."
"Vậy chị mua nhanh lên đi, em muốn đến làm khách."
"..." Ở đây còn có người giám sát, "Chị biết rồi." Sau khi cúp điện thoại của Thẩm Duyệt, Thẩm Thanh Hoà đau đầu mở máy tính kiểm tra thông tin của Truyền thông Kinh Quảng, nhưng vẫn không có thông tin thay đổi gì.
Đêm, 23 giờ.
Thẩm Giáng Niên vẫn chưa ngủ, kế hoạch mua lại Lux đang tiến triển chậm rãi, không biết thì không biết, chứ một khi đã viết Thẩm Giáng Niên mới phát hiện, chỉ là một cái thu mua thôi, nhưng trong đó có liên quan rất nhiều thứ. Cho dù một mình cô viết xong, cũng khó mà đảm bảo được độ chính xác, sau khi thu thập thông tin và nhìn thấy những thay đổi về vốn chủ sở hữu, Thẩm Giáng Niên lại nghĩ đến Truyền thông Kinh Quảng.
Tìm kiếm tin tức mới nhất từ Truyền thông Kinh Quảng, may mắn thay, những đánh giá tốt bắt đầu xuất hiện. Thứ nhất, nhiều cư dân mạng Truyền thông Kinh Quảng tích cực thừa nhận sai sót và bồi thường rất đón nhận, thứ hai, các tác phẩm được thiết kế mới thực sự tốt, và cư dân mạng bày tỏ: Hy vọng Truyền thông Kinh Quảng có thể ngày càng tiến xa hơn; tất nhiên không thể thiếu những người thích xem náo nhiệt và thích buôn chuyện, còn bới ra được chuyện cô và Ôn Đế từng là có quan hệ cấp trên cấp dưới ở BD.... Thế nên, không ít người bắt đầu soạn ra một kịch bản truyện bách hợp, thậm chí còn có fanfic, Thẩm Giáng Niên đỡ trán, dở khóc dở cười, không biết trong đầu mấy
Tất nhiên, trong số đó, không thể thiếu nhất chính là anh hùng bàn phím, mỗi lần xuất hiện là móc méo.
Trước đây Truyền thông Kinh Quảng không phải phủ nhận việc sao chép sao?
Có điều gì đáng ngờ về việc Truyền thông Kinh Quảng đột nhiên có được 100 triệu, không biết trong đó có ẩn tình gì không?
Còn nói Truyền thông Kinh Quảng đến giờ mới đăng những thiết kế mới, sao sớm không làm đi?
Thẩm Giáng Niên đọc mà bực, đám người này, ngoài khịa ra, ở trên mạng móc này móc nọ, còn có thể làm ra được cái gì?
Vốn dĩ được khen, nên tâm trạng của Thẩm Giáng Niên khá tốt, nào ngờ bị đám anh hùng bàn phím này chọc giận. Thẩm Giáng Niên chỉ đơn giản bỏ qua bài viết này, ánh mắt bị thu hút bởi cái tên quen thuộc, Thẩm Thanh Hoà.
Một cư dân mạng nói: Mấy người chỉ nhìn thấy ân oán tình thù của Nhã Nại và Truyền thông Kinh Quảng, mà không nghĩ tới, là một người đứng đầu công ty lớn vì sao lại nhắm vào một người tép riu như Ôn Đế?
Đúng vậy, Thẩm Giáng Niên nghĩ mãi không ra. Cho nên, Thẩm Giáng Niên nhấp vào bài đăng đó vài tâm thế là đi hóng hớt. Một cái nhấp này vào xem còn thấy tên của bản thân ở trong đó.
Sau khi đọc xong hết bài đó, Thẩm Giáng Niên vừa thất vọng vừa tức giận. Phần lớn bài được viết với giọng điệu mơ hồ, thậm chí mang tính suy đoán, có lẽ chủ bài đăng muốn thu hút sự chú ý, lấy nghi ngờ đồng tính luyến ái của Thẩm Thanh Hoà làm điểm khởi đầu, đồng thời còn chỉ ra Ôn Đế là con lai đến tuổi trung niên chưa lập gia đình, hai người vốn dĩ không có nhiều vướng mắc, nhưng mà... nhân vật Thẩm Giáng Niên xuất hiện.
Đối phương có lẽ từng tìm kiếm được chút thông tin, biết được Thẩm Giáng Niên có quen biết với Nhã Nại, nói chuẩn lời theo trong bài thì, phiên dịch tuổi trẻ lại đẹp, ngực lớn mông cong, khẳng định có quan hệ mập mờ với Thẩm Thanh Hoà, bởi vì nghe nói Thẩm Thanh Hòa thích phụ nữ ngực lớn.... Thẩm Giáng Niên xem đến muốn phun máu, không phủ nhận lúc còn hẹn hò, Thẩm Thanh Hòa đúng là khá thích ngực của cô, nhưng mà tự dưng bị nói như thế, khó chịu vô cùng, sao chứ, cả người cô đây chỉ có mỗi ngực mới thu hút được Thẩm Thanh Hoà à?
Chủ bài đăng cũng khẳng định, chuyện hiểu Thẩm Thanh Hoà không phải là bịa, cô ta có người bạn, từng lên giường với Thẩm Thanh Hoà, mà người bạn này ngực cũng rất đầy đặn. Người đó còn nói, Thẩm Giáng Niên không thể vô cớ đầu tư 100 triệu cho một người bạn. Đây có lẽ là sức mạnh của tình yêu phải không?
......
Cuối cùng, chủ bài đăng kết luận, Thẩm Giáng Niên và Ôn Đế có lẽ là một cặp, mà Thẩm Thanh Hòa thích thân thể của Thẩm Giáng Niên, để có được thứ mình thích, Thẩm Thanh Hòa đã dùng cách này trấn áp Truyền thông Kinh Quảng.
Thẩm Giáng Niên sau khi đọc xong càng tức giận hơn là những bình luận bên dưới. Tất cả đều nói chủ bài đăng nói có lý, còn có người nói chắc nịch: Thẩm Thanh Hoà rất thích người dáng đẹp ngực bự, nhìn trong giới giải trí có người nổi tiếng họ Ngô nào đó không phải sẽ biết sao? Lúc trước, nếu không phải Thẩm Thanh Hoà cho cô ta cơ hội vươn lên đỉnh cao, có lẽ cô vẫn chỉ là một người mẫu thấp kém.
Họ Ngô? Chẳng lẽ là Ngô Thi Nghiêu à?
Dưa này không dễ ăn, ăn vào khó mà yên. Ngay sau đó, có người gửi một link, là quá trình nổi tiếng của vị họ Ngô nào đó.
Tay Thẩm Giáng Niên run lên, cô lại bấm vào.