"A ~ nói đi." Thẩm Giáng Niên ngồi xuống cảm ơn Đường Đường, "Cà phê rất thơm." Đường Đường cười toe toét, "Chị nếm thử đi, có rất nhiều loại cà phê, mỗi ngày em sẽ đổi một loại cho chị thử, để xem chị thích cái nào nhất." Đường Đường thật lòng rất biết ơn Thẩm Giáng Niên, vì chân bị thương mà nhận được ưu đãi, không tốn một đồng tiền nào, tiền lương cũng không bị trừ, còn được khen ngợi.
Thẩm Giáng Niên nhấp một ngụm, liếc nhìn Lâm Nhiễm, cố ý nói: "Đường Đường, cám ơn em, em đi làm việc của mình đi." Đường Đường tự nhiên không có ngốc, người ta đã nói có việc thì bản thân cũng biết điều nên rời đi. Nhưng không tránh khỏi chuyện suy nghĩ nhiều, Lâm Nhiễm muốn nói cái gì? Đúng là người có chỗ dựa lưng đúng là khác biệt, trợ lý đặc biệt vừa đến làm, Lâm Nhiễm đã thân cận với Thẩm Giáng Niên.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Nhiễm và Thẩm Giáng Niên, "Nói đi, có chuyện gì thế."
Vừa rồi bất chợt thốt ra vậy, chứ chưa nghĩ ra được nên nói thế nào, Lâm Nhiễm căng da đầu nói, "Trợ lý đặc biệt."
"Ừm." Thẩm Giáng Niên muốn nhìn xem cô gái này có thể nói cái gì.
"À là...." Lâm Nhiễm biện đại, "Chỉ đơn giản muốn nói với chị, chị đi làm ở công ty có thiếu dụng cụ gì thì có thể tìm em." Lâm Nhiễm dù có che giấu, nhưng vẫn có chút gượng.
Thẩm Giáng Niên mím môi, cười: "A, được, cảm ơn." Cô tựa hồ như thấy được bản thân đã từng ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà như thế, vắt óc tìm cớ, cuối cùng bịa ra một cái cớ tào lao.
Hết chuyện để nói, Lâm Nhiễm nghĩ vắt óc mà không kiếm được chuyện khác thế nên đành phải đi ra ngoài. Điều cô muốn nói nhất lại chưa thể nói ra, cô muốn cùng nhau đi tập gym với trợ lý đặc biệt, cơ hội trong tầm tay lại bị bản thân làm rơi mất, Lâm Nhiễm thất vọng trở về văn phòng của mình, tâm trạng ủ rũ suốt buổi chiều.
Đến giờ tan làm, Lãng Tư Duệ vẫn không quay về công ty, Thẩm Giáng Niên hỏi chỉ thị xong, thì chuẩn bị tan làm.
Bắc Kinh hiếm khi có tuyết rơi. Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa, còn chưa bước được một bước, trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một chiếc ô: "Bông tuyết quá lớn, rơi trên người sẽ tan nước dính người." Lại là Lâm Nhiễm, Thẩm Giáng Niên cười thầm, cô gái này thật là... cũng rõ ràng quá rồi đó, có lẽ khi đó bản thân đối với Thẩm Thanh Hoà cũng rõ như vậy phải không?
Không biết gần đây phương pháp tự hỏi tự trả lời của Lê Thiển có tác dụng hay không, hơn nữa cuộc sống thực sự trở nên bận rộn, có mục tiêu rõ ràng, thì những lúc nhớ đến Thẩm Thanh Hoà, tim cô dường như không còn đau như trước, đây là chuyện tốt.
"Không sao, tôi lái xe đi làm." Thẩm Giáng Niên nói cảm ơn xong, đi ra ngoài. Lẫm Nhiễm vẫn bám chặt cô, cô có thể đi nhanh hơn để cắt đuôi nhưng lại không làm thế, đột nhiên quay đầu lại hỏi, "Em ở chỗ nào?" Lâm Nhiễm ngơ ngác chạy đến, báo địa chỉ.
"Vậy tiện đường, để tôi chở em một đoạn." Thẩm Giáng Niên nói, Lâm Nhiễm cảm thấy có chút ngọt ngào.
Thẩm Giáng Niên nhớ kỹ có người gọi phương thức này muốn cự còn nghênh?
"Trợ lý đặc biệt có muốn vào nhà ngồi không? Tuyết rơi dày quá, khó lái xe." Đến cửa nhà, Lâm Nhiễm mời nhưng Thẩm Giáng Niên từ chối, "Để hôm khác đi, đường trơn đi chậm chút là được."
Thẩm Giáng Niên lái xe đi, Lâm Nhiễm đứng đó cho đến khi xe khuất bóng. Đã lâu không có người đưa cô về nhà, cũng đã lâu không có người đi cùng cô dậm chân ở cửa, nhẹ nhàng thở dài.
Cuộc sống lẻ bóng dường như đã sớm thành thói quen. Nhưng mà, không hẳn là một thói quen, mà giống như là một lựa chọn bắt buộc. Lâm Nhiễm tắm xong, vẫn không nhịn được gửi tin nhắn, chỉ có hai chữ: [Bận à?]
Câu trả lời chỉ có một từ: [Ừm.]
Lâm Nhiễm ngồi trên ghế sofa, bên tai là tiếng quảng cáo điên cuồng của MC đang giới thiệu về máy hút mùi, cô nhìn chằm chằm chữ "ừm" một hồi, sau đó mới viết: [Nhớ chăm lo cho bản thân.]
Lần này không có câu trả lời.
Thẩm Giáng Niên về nhà nghỉ ngơi một lúc, cô mở điện thoại lên, nhìn thấy trong sổ danh bạ WeChat có lời nhắc có người đã kết bạn cô.
Tên: Lâm Nhiễm
Lâm Nhiễm: [Trợ lý đặc biệt, hôm nay cảm ơn chị.]
Cô gái này, cũng biết cách lắm, Thẩm Giáng Niên: [Làm sao em biết được ID WeChat của tôi?]
Lâm Nhiễm: [Hôm nay, lúc em sắp xếp lại tài liệu, có nhìn thấy sơ yếu lý lịch của chị.... Chị đừng tức giận, em không có ý gì khác, chẳng qua là muốn cảm ơn thôi ạ.【】]
Thẩm Giáng Niên bất lực lắc đầu, đối với một cô gái đơn giản như vậy, như thế này có vẻ không ổn lắm, vẫn không nên quá gượng ép, Thẩm Giáng Niên: [À, không sao, đều là đồng nghiệp với nhau, không cần khách sáo như thế.]
Lâm Nhiễm: [Chị về đến nhà rồi à?]
Thẩm Giáng Niên: [Ừ, tay sao rồi? Còn đau không?]
Lâm Nhiễm: [Đỡ hơn rồi ạ, cảm ơn chị nhiều.]
Thẩm Giáng Niên: [Nếu không có việc gì thì đi nghỉ ngơi sớm đi, lúc tắm, cẩn thận không để vết thương dính nước.]
Lâm Nhiễm: [Vâng ạ, trợ lý đặc biệt cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ, ngủ ngon.]
Thẩm Giáng Niên không trả lời nữa, Lâm Nhiễm nằm trên giường lớn, lướt xem trang cá nhân của Thẩm Giáng Niên, không có nội dung gì thú vị, chỉ có mấy tấm ảnh chụp, có lẽ là ảnh lúc trước khi làm công việc phiên dịch, rất dễ coi.
Lâm Nhiễm phóng to ảnh, thấy lông mi cong dài, sống mũi thẳng như vậy, đúng là người vừa đẹp lại vừa có tài. Càng nhìn càng thấy đẹp, Lâm Nhiễm cảm thán.
Ngoài ra, có một số bài đăng bằng tiếng nước ngoài Lâm Nhiễm xem không hiểu, Lâm Nhiễm có nghe nói, Thẩm Giáng Niên biết rất nhiều ngôn ngữ khác nhau, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ, cô vẫn luôn muốn học tốt tiếng Anh, nhưng cách phát âm của cô luôn bị thiếu khuyết, nếu có thể học hỏi rèn luyện với trợ lý đặc biệt, chắc sẽ giỏi lên nhỉ?
Thẩm Giáng Niên không có việc gì làm, viết kế hoạch mệt mỏi, thế là ở trên ban công nhà ở CBD tập thể dục, sẵn tiện ngắm tuyết.
Thành phố Bắc Kinh trong đêm tuyết mang cảm giác thăng trầm của cuộc sống, nhưng những ánh đèn màu sắc lại mang đến cho sự thăng trầm của cuộc sống này một nét hiện đại.
Cuộc sống về đêm của người dân thành thị luôn phong phú, chứ nếu không Seaworld của Lê Thiển với Kiều Sanh cũng không làm ăn phát đạt đến thế, cứ đến đêm khuya là khách ra vào tấp nập. Việc ở Seaworld đều do Kiều Sanh lo liệu, nhưng gần đây Lê Thiển cũng khá rảnh nên đêm nào cũng đi qua đó.
Tuyết rơi, đường cực kỳ trơn trượt kèm luôn kẹt xe. Lê Thiển đến Sea World đã là 10 giờ tối. Kiều Sanh vừa lúc đang quét tuyết ở cửa, Lê Thiển phủi tuyết trên người đi vào trong, cô chọc ghẹo: "Nhân viên không chịu làm, phải bắt anh chủ Kiều ra quét tuyết à."
"Đứng yên." Kiều Sanh giữ Lê Thiển lại, phủi tuyết sau lưng Lê Thiển, lắc lắc mũ, "Biết em sẽ đến nên cố tình đi ra đón em đó."
"Có tiếp đón cao cấp vậy luôn sao." Lê Thiển cố ý kêu lên.
"Này có tính là gì đâu chứ?" Kiều Sanh khoa trương: "Để lát nữa dẫn em đi gặp hai người, lúc đó em mới biết cái gì gọi là tiếp đón cao cấp." Kiều Sanh và Lê Thiển đi vào bên trong, lúc đi qua sàn nhảy, Kiều Sanh kéo Lê Thiển lại, chỉ vào góc quầy bar bên cạnh: "Em nhìn xem, ai ngồi ở kia."
Lê Thiển nhìn sang, chà, không phải là Thẩm Thanh Hòa và Tưởng Duy Nhĩ sao?
"Khách quý nha." Lê Thiển đi thay bộ váy áo sơ mi hồng nhạt. Thiết kế ôm sát eo khiến đường nét của Lê Thiển trở nên đặc biệt duyên dáng. Kiều Sanh chậc lưỡi, người này không cảm thấy lạnh sao?
"Chỗ này làm ăn được quá ha." Tưởng Duy Nhĩ khen ngợi: "Bà chủ Lê biết cách làm ăn quá."
"Tôi nào có, này đều là công của Sanh Ca hết." Lê Thiển vỗ vỗ vai Kiều Sanh, Kiều Sanh giơ tay lấy tay Lê Thiển xuống, khịa: "Nhã nhặn tí nào, mặc váy mà còn giơ tay múa chân." Làm cho Tưởng Duy Nhĩ bật cười, Lê Thiển trừng mắt nhìn Kiều Sanh.
"Thanh Hoà, chị về khi nào vậy?" Kiều Sanh vừa rồi cũng mới chào hỏi, chưa có thời gian hỏi kỹ.
"Cũng được một thời gian."
"Thẩm Duyệt ngày nào cũng nhắc đến chị hết, biết chị về rồi, chắc sẽ vui lắm đây." Kiều Sanh bất lực nói, "Chị không biết đâu, giờ chị ấy gì cũng không mong, chỉ mong chị về thôi đó."
Thẩm Thanh Hoà cười cười, "Hai đứa vẫn ổn chứ?" Kiều Sanh ừ một tiếng, "Ổn, lần này chị về sớm, tâm trạng cũng khá tốt, xem ra lần này về rất thuận lợi." Thẩm Thanh Hòa nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng nói: "Còn ổn."
"Hai đứa này nói chuyện chán quá, cô chủ Lê, mời em nhảy với tôi được không?" Tưởng Duy Nhĩ chủ động mời, Lê Thiển liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, Thẩm Thanh Hoà cũng nhìn cô.
Ánh đèn sặc sỡ có thể dễ dàng tạo ra ảo ảnh. Lê Thiển cảm giác Thẩm Thanh Hoà hình như đang ám chỉ gì đó với cô. Lê Thiển nắm tay Tưởng Duy Nhĩ, nhảy thì nhảy, để xem trong lúc nhảy có thể nhảy ra được cái gì.
Tưởng Duy Nhĩ và Lê Thiển đều là người buông xõa, bước ra sân khấu, hoà mình theo nhịp nhạc. Lê Thiển mặc váy, đi theo con đường gợi cảm, vòng eo như cành liễu bị gió thổi. Tưởng Duy Nhĩ vây quanh Lê Thiển, giống như một con bướm bay lượn giữa những bông hoa, nhảy múa quyến rũ và đầy mê hoặc. "Tưởng tổng nhảy không tệ nha ~" Lê Thiển khen khi hai người mặt đối mặt.
Tưởng Duy Nhĩ nhếch miệng cười nói: "Nhảy cùng người đẹp, không dám nhảy cho có."
"Nghe nói chị kết hôn rồi." Lê Thiển cố ý tới gần, mập mờ nói.
"Thề với trời, là tôi không có trêu chọc em nhé." Tưởng Duy Nhĩ dùng đầu ngón tay nâng cằm của Lê Thiển, rồi áp sát lại gần, Lê Thiển uyển chuyển xoay người, ngoái đầu nhìn lại: "Tôi không có gì để chị phải trêu chọc."
"Thế không trêu chọc em nữa, nói chuyện khác đi."
"Ví dụ."
"Ví dụ, bạn thân của em, Thẩm Giáng Niên."
Đổi chủ đề... cũng nhanh quá đi, Lê Thiển bị phân tâm, chân trượt, eo suýt chút nữa vặn vẹo, may mà Tưởng Duy Nhĩ nhanh mắt, ôm lấy thắt lưng mỏng manh của Lê Thiển, kéo vào trong lòng ngực, "Người đẹp, từ từ thôi nào." Lê Thiển xoay người, nới khoảng cách, đứng tại chỗ hất tay Tưởng Duy Nhĩ ra, bất mãn nói: "Biết ngay mấy người có việc mà, đi uống chút gì đi."
Nếu nói về Thẩm Giáng Niên, Lê Thiển không thể không cẩn trọng.
"Muốn nói gì, nói đi." Lê Thiển đi vòng qua đám người, cầm lên hai chai rượu từ khay của người phục vụ, đưa một chai cho Tưởng Duy Nhĩ.
"Cũng không có gì, chẳng qua làm người từng trải, chỉ muốn nhắc nhở, làm đại diện pháp nhân công ty không đơn giản vậy đây." Tưởng Duy Nhĩ cầm lấy chai rượu, tìm một góc ngồi xuống.
"Tôi biết."
"Theo những gì tôi biết, cô ấy không giỏi quản lý, tài chính hay công nghệ." Tưởng Duy Nhĩ không phủ nhận tài năng của Thẩm Giáng Niên ở một số khía cạnh, nhưng cô ấy thực sự không giỏi quản lý một công ty, cái không giỏi này không phải nói người, mà chỉ nhắm vào chuyện công ty, bởi vì Thẩm Giáng Niên không có kinh nghiệm.
"Nói thẳng vào vấn đề đi." Lê Thiển mím đôi môi đỏ mọng bao lấy miệng chai rồi thổi vào miệng nhỏ.
"Vấn đề là, tôi nghe nói, em cũng khá giỏi, bây giờ bạn thân cái bạn thân em đang tiếp nhận, có thể là một rương châu báu, mà cũng có thể là hố lửa lớn."
Lê Thiển cười hừ, ánh mắt đảo về phía Thẩm Thanh Hòa và Kiều Sanh cách đó không xa, hai người kia vẫn còn đang nói chuyện, lúc này tầm mắt Thẩm Thanh Hoà lại đảo qua. Cho dù ở trong khung cảnh tối mờ, nhưng Lê Thiển biết chắc Thẩm Thanh Hoà đang nhìn cô, "Tưởng tổng quản cũng rộng thật." Lê Thiển cười như không cười.
"Đều là bạn bè cả mà." Tưởng Duy Nhĩ cũng quay người nhìn bên phía Thẩm Thanh Hoà, "Lúc cô ấy làm việc ở Nhã Nại, để lại ấn tượng khá tốt, thế nên tôi hy vọng sau khi rời khỏi Nhã Nại, cô ấy có thể tốt hơn."
"Chỉ là hy vọng của mình chị thôi à?"
"Không chỉ một mình tôi."
Lê Thiển hất cầm: "Còn người kia thì sao?"
"Người thông minh hà cớ gì phải hỏi nhiều thế." Tưởng Duy Nhĩ cười nói.
"Giữa hai người ai lớn hơn ai?" Lê Thiển giơ chai rượu lên, Tưởng Duy Nhĩ cụng chai với Lê Thiển, trong câu hỏi có chút ẩn ý.
"Nếu dựa theo tuổi, thì tôi lớn hơn."
"Chị biết tôi không hỏi cái này."
"Ai lớn ai nhỏ không quan trọng, quan trọng nhất là, bất cứ chuyện gì của bạn thân em, thì người lớn nhất là bạn em đấy."
Lê Thiển nhướng mày, cố ý dài giọng nói: "À...cậu ấy lớn nhất," Lê Thiển như phát hiện ra gì đó, mới nhắc nhở: "Vậy thì chị đừng đến nhờ tôi, chị nên đến tìm cậu ấy để giúp chứ."
Cô gái này đúng là như quả ớt cay... Tưởng Duy Nhĩ cố tình khen: "Em lớn nhất, được chưa hả?"
-----