Sáng hôm sau, Kỷ Nguyên thức dậy, ngắm nhìn lưới thép khắc hình ngựa phi hồi lâu, núi xanh vô hạn tựa như nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ.
Lý Mậu còn dậy sớm hơn cô, anh đang bơi lội.
Kỷ Nguyên rửa mặt xong, ngồi ở mép bể bơi nhìn anh bơi lội.
Anh bơi chán rồi, hai tay chống trên mép bể bơi, người muốn nhảy lên, nhưng không giữ vững thế là trượt tay, tay phải bị rạch một đường rất sâu, máu nhuộm một mảnh.
Lý Mậu nhíu mày, trèo lên cầu thang. Kỷ Nguyên lấy khăn mặt bịt lại cho anh, nhưng vẫn không cầm được máu cứ chảy ra.
Anh phải thay quần áo, rất miễn cưỡng. Kỷ Nguyên giúp anh lau khô người, mặc áo sơ mi, quần, áo khoác…
Lý Mậu chịu đau, cười nói: “Bây giờ anh rốt cuộc biết được, tại sao có người thích dùng khổ nhục kế rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Nguyên sa sầm lại, chẳng nói lời nào.
Hai người cùng nhau xuống lầu, phòng khám mà Lý Mậu đến là một bệnh viện thú nuôi cao cấp, bác sĩ thú y quen biết với anh.
Anh cảm thấy thế này là tiện nhất, ngoại trừ có chút không hợp pháp.
Vị bác sĩ trẻ tuổi kia mặc áo khoác dài màu xanh, cầm bình thuốc nước, khử trùng cho anh.
Miệng vết thương của anh rửa sạch sẽ, Kỷ Nguyên mới thấy rõ vết cắt rất sâu.
Cô nhìn chằm chằm kim chỉ trên tay bác sĩ, từng đường kim khâu lại tay của Lý Mậu, khít sát chặt chẽ, da thịt tách rời tại miệng vết thương dần dần khép lại.
Lý Mậu nhìn Kỷ Nguyên nói: “Sao lại khóc rồi?”
Kỷ Nguyên nói: “Không có.”
Hồi bé, cô quả thật rất thích khóc, một chút không hài lòng đều phải dùng khóc để giải quyết. Trước khi đi ngủ, hơn nữa nếu phải chịu uất ức cả ngày thì sẽ khóc ướt gối đầu mới thôi.
Cô cũng từng lo lắng sau này trưởng thành không sửa được tật xấu thích khóc, sẽ tỏ ra yếu đuối.
Nhưng sau khi bố mẹ ly hôn cô lại trở nên bình tĩnh, bất cứ chuyện gì cũng không khiến cô trở nên bi thương.
Trong lòng cô trống rỗng, tựa như một tảng đá lớn nhẹ nhàng rơi xuống.
Lần này, lại bởi vì một chút việc nhỏ mà khóc.
Kỷ Nguyên cúi đầu, không muốn nói chuyện.
Lý Mậu giúp cô lau nước mắt, nói: “Nhóc Nguyên, trên mặt em có má lúm đồng tiền, cũng có nốt ruồi lệ, đúng lúc suy ra một thành ngữ.”
Kỷ Nguyên ngẩng đầu liếc anh một cái.
Lý Mậu nhoẻn miệng cười, nói: “Buồn vui đan xen.”
Bác sĩ thú y nhìn hai người kia, có chút bùi ngùi, xuất phát từ lòng ghen tị vô cớ, anh ta thu phí rất đắt, còn hỏi Lý Mậu có muốn uống thuốc kháng sinh của chó cỡ lớn không, Lý Mậu bảo anh ta lăn đi…
Xử lý xong miệng vết thương, nếu đã ra ngoài thì dứt khoát tới siêu thị mua đồ ăn tươi sống.
Trên tay Lý Mậu quấn băng gạc, ít nhiều có chút sầu muộn, nhưng anh rất giỏi chọn nguyên liệu, bảo Kỷ Nguyên buổi trưa hầm canh gà, cho anh bồi bổ.
Kỷ Nguyên nói được, mua đồ ăn xách về.
Hai người về đến nhà, Kỷ Nguyên làm bữa sáng trước.
Lý Mậu có ăn có uống, tự cảm thấy mình nên yếu ớt hơn.
Kỷ Nguyên rửa bát xong, phải làm tiếp công việc ngày hôm qua còn chưa làm xong.
Lý Mậu dứt khoát nằm nghiêng trên sofa dưỡng thương, giống như một con hải sư xinh đẹp, bắt đầu xem phim điện ảnh.
Lúc sắp tới giữa trưa, Kỷ Nguyên rốt cuộc xong việc, cô đến phòng bếp hầm gà.
Cô rửa thịt gà nấm hương, cắt thái xong xuôi, bỏ thêm nước trong, bắc nồi nấu để lửa nhỏ, sau đó cô đi ra hỏi: “Tay anh còn đau không?”
Lý Mậu nói: “Đau.”
Kỷ Nguyên nói: “Anh đừng nghĩ đến vết thương đó nữa, anh hãy coi nó không tồn tại. Đúng rồi, anh xem phim gì đấy?”
Anh không biết tự lừa dối mình là có thể giảm đau, anh cười đáp: “Phim của Ozu Yasujiro.”
Cô hỏi: “Anh thích xem hả?”
Anh đáp: “Không thích.”
Cô nói: “Vậy anh còn xem?”
Anh nói: “Anh đang nâng cao trình độ thưởng thức điện ảnh của mình.”
“…”
Buổi tối, trong phòng tắm, Lý Mậu bảo Kỷ Nguyên hầu hạ anh tắm rửa, gội đầu.
Kỷ Nguyên nhìn tay anh bó chặt giống như bánh bao, cái gì cũng nghe theo anh.
Lý Mậu giơ lên cái
tay bị thương, nói: “Nhóc Nguyên, chỉnh nước nóng cao một chút.” Kỷ Nguyên à một tiếng, điều chỉnh nước nóng.
Lý Mậu tắm vòi xong thì nằm trong bồn tắm lớn, ngâm nước ấm thả lỏng.
Kỷ Nguyên hỏi: “Thiếu gia, em có thể lui xuống chưa?”
Lý Mậu nói: “Thiếu gia muốn uống nước ép trái cây tươi.”
Kỷ Nguyên đến phòng bếp ép nước trái cây cho anh, bưng vào, Lý Mậu uống mấy ngụm, còn nói muốn đọc báo.
Kỷ Nguyên ừ một tiếng, tìm một tờ báo, lấy cái ghế đẩu nhỏ ngồi xuống, đọc cho anh nghe.
Cả ngày cô đều quay quanh anh, anh cảm thấy rất tốt, nói: “Nhóc Nguyên, làm sao bây giờ? Anh cảm thấy mình không thể khỏi bệnh hoàn toàn, cả đời không khỏe rồi.”
Kỷ Nguyên nói: “Dưỡng một tháng, khẳng định lành lại. Bây giờ anh còn thấy đau không?”
Lý Mậu nói: “Rất đau.”
Cô hỏi: “Vậy anh có muốn uống thuốc giảm đau không?”
Anh nói: “Anh không muốn uống thuốc, em hôn anh một cái thử xem.”
Cô nhoài người qua, chạm vào môi anh.
Khóe miệng anh khẽ cong lên, hỏi: “Em có muốn ngâm nước với anh không?”
Kỷ Nguyên nói: “Không muốn.”
Lý Mậu nói: “Nhóc Nguyên, hiện tại em giống như một con chim bói cá mùa hè.”
Cô hỏi: “Giống chỗ nào?”
Anh nói: “Giống ở ánh mắt, sắc bén, chẳng hề có cảm xúc chăm sóc bệnh nhân.”
“…”
Hồi lâu sau, thiếu gia rốt cuộc ra khỏi bồn tắm, lại bảo Kỷ Nguyên sấy tóc giúp anh.
Kỷ Nguyên cầm máy sấy, hỏi: “Anh không phải rất thích tóc quăn tự nhiên sao? Em sấy cho anh một kiểu tóc mới thế nào?”
Lý Mậu cười nói: “Nhóc Nguyên, em đây là chờ thời cơ trả thù à.”
Kỷ Nguyên nhịn cười, giơ lên máy sấy, sấy khô từng nhúm tóc cho anh, nói: “Vậy em đi lấy kéo, anh thử kiểu tóc Hà Đồng* được không?”
(*) Hà Đồng (Kappa): là một loài thủy quái trong truyền thuyết của người Nhật.
Lý Mậu cười hỏi: “Nhóc Nguyên, làm xấu bạn trai mình, đối với em có gì tốt hả?”
Kỷ Nguyên à một tiếng, cười nói: “Cũng phải.”
Một lúc lâu sau, cô rốt cuộc giúp anh sấy khô tóc, xoay người đi thu dọn đồ đạc trên bồn rửa tay.
Lý Mậu nhìn tấm kính phòng tắm hơi lờ mờ, ánh lên khuôn mặt cô, màu sắc rõ rệt, trong nháy mắt hết sức xinh đẹp.
Anh mỉm cười, ngắm nhìn hồi lâu.
Kỷ Nguyên hỏi: “Sao anh còn ở đây?”
Lý Mậu nhoẻn miệng cười, nói: “Anh cũng không biết.”
Cô cười hỏi: “Có phải lại muốn sai em làm cái gì không?”
Anh nở nụ cười, nói: “Nhóc Nguyên?”
Cô ừ một tiếng.
Anh hỏi: “Em có phải rất thích anh không? Thích đến muốn chết ấy?”
Cô mỉm cười, nói: “Phải đó.”
Anh cười nói: “Trùng hợp quá, anh cũng rất thích em, thích đến muốn chết.”
Anh vui vẻ hôn lên trán cô một cái, rốt cuộc đi ra.