Sau khi sống cùng Lý Mậu, Kỷ Nguyên giống như cô vợ nhỏ, rất phấn khích một khoảng thời gian.
Hạnh phúc dường như trở nên rất dễ dàng, có lẽ một cái ngóng nhìn, hoặc là cái nắm tay nhẹ nhàng, đều khiến cô rất vui vẻ.
Đến nỗi Kiều Kiều có đi tìm Lý Mậu hay không, Kỷ Nguyên cũng không biết.
Khoảng chừng một tháng sau, Kỷ Nguyên nghe nói Kiều Kiều đính hôn với anh cả nhà họ Lam.
Chuyện này khiến mọi người bất ngờ.
Hạ Thanh Thanh rất tức giận, anh cả nhà họ Lam vốn là người trong lòng của chị ta, chị ta tốn nhiều công sức như vậy mà chẳng có ích gì.
Con người đều bất lực khi đứng trước mặt tình yêu.
Chẳng mấy chốc tới cuối năm, Lý Mậu đã hẹn với Kỷ Nguyên cùng đi ngâm suối nước nóng, ngắm hoa mai vào mùa đông.
Nhưng Kỷ Nguyên phải tăng ca, cuối tuần không đi được.
Trong phòng sách, Lý Mậu nhìn thấy tài liệu tiếng Anh trên bàn Kỷ Nguyên, anh hỏi: “Em đang phiên dịch gì đó, luôn nghiêm túc như vậy?”
Kỷ Nguyên đáp: “Một phần là giấy tờ yêu cầu, còn có một vài tư liệu dự án.”
Lý Mậu đến gần, thấy rõ là công việc do một công ty nước ngoài lớn gửi sang, chi phí cao, khó thực hiện.
Anh nói: “Nhóc Nguyên, có muốn đổi công việc không?”
Cô nói: “Anh đến phòng khách chơi trò chơi được không?”
Anh nói: “Không được.”
“…”
Anh nói: “Anh muốn em chuyên chơi với anh.”
Cô nói: “Chuyên chơi với anh, ngày nào đó chia tay, ai cho em việc làm tiếp theo đây?”
Anh nói: “Không chia tay, chúng ta đã hẹn ước cả đời rồi.”
Kỷ Nguyên nhìn anh, trong lúc yêu đương đàn ông nói chuyện rất khờ dại.
Cô thu gom máy tính và tài liệu trên bàn, ôm lấy bỏ đi.
Lý Mậu nở nụ cười, bỏ xuống máy trò chơi, đi nấu ăn.
Anh làm món vịt nướng bạc hà, món này là do đầu bếp già trong nhà dạy anh nấu, mùi thơm đặc biệt…
Kỷ Nguyên ở phòng khách ngửi được mùi hương, cô đói bụng, tự giác ngồi vào bàn ăn.
Da vịt xốp giòn, ăn với cơm, ngon lắm.
Kỷ Nguyên phát hiện tình cảm giữa cô và Lý Mậu hoàn toàn hình thành tại việc ăn uống, bắt đầu từ lúc ăn vải, ăn đến món Quảng Đông, món mặn món chay, đồ Trung đồ Tây…
Kỷ Nguyên nói: “Trình độ này có thể làm đầu bếp Michelin rồi.”
Lý Mậu nói: “Nhóc Nguyên, khi em được cho ăn là nhiệt tình với anh nhất đó.”
Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười.
Sau khi ăn xong, món tráng miện là kem, Kỷ Nguyên ăn vị dâu tây.
Lý Mậu hỏi: “Có muốn thử sô cô la một lần không?”
Cô nói được.
Hai người đổi kem ăn.
Anh nói: “Anh kể em nghe câu chuyện tình yêu của một cây kem.”
Kỷ Nguyên hỏi: “Kem còn có câu chuyện tình yêu à?”
Lý Mậu nói: “Đương nhiên có rồi. Hồi xưa, có một cây kem dâu tây, nó thích phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chan, phơi nắng tới nỗi khiến mình tan chảy.”
Kỷ Nguyên hỏi: “Tại sao lại có loại kem này?”
Anh nói: “Có người tự mình chuộc lấy cực khổ, thì có kem tự mình chuộc lấy cực khổ.”
“…”
Anh kể: “Vì để kem dâu tây sống lại, kem sô cô la kéo nó lên, trở về chỗ sâu trong tủ lạnh, đổ nó vào chính mình, không ngừng xoay tròn.”
Kỷ Nguyên phì cười ra tiếng.
Lý Mậu dùng thìa ăn một miếng kem, kể tiếp: “Sau khi hai loại kem đông lạnh, chúng nó liền biến thành kem xoáy hai màu, vĩnh viễn ở bên nhau.”
Kỷ Nguyên cố gắng kéo căng khuôn mặt, nói: “Câu chuyện tình yêu này rất độc đáo, cảm động lòng người.”
Lý Mậu nói: “Đương nhiên rồi, bài viết văn của anh hồi cao trung đều là bài văn mẫu đấy.”
Kỷ Nguyên không chống nổi nữa, hỏi: “Trường học các anh có phải quá ấu trĩ rồi không?”
Anh nói: “Nhóc Nguyên, em còn nhỏ, không biết thưởng thức là việc rất bình thường.”
“…”
Lý Mậu nói: “Hôm nay cả ngày đều ở trong nhà, ăn kem xong, chúng ta nên ra ngoài đi dạo.”
Kỷ Nguyên nói được.
Hai người đi ra tiểu khu, di dạo dọc theo bờ đê, mùa đông ở phía Nam chẳng lạnh chút nào.
Núi rừng xanh ngắt kéo dài liên tục, cây cao rụng lá vàng óng, thỉnh thoảng cũng có lá phong đỏ.
Chiều tà màu vỏ quýt chìm xuống trong đường nét kiến trúc ở phương xa.
Kỷ Nguyên khoác cánh tay Lý Mậu, bước chân hai người rất đồng đều, cô nhìn một bên mặt anh, rất vui vẻ.
Trời dần tối đen, trong gió đêm, tại trung tâm của một mảnh đất phá bỏ đốt lên đống lửa hừng hực.
Hai người đứng ở cầu vượt, nhìn về nơi xa một lúc, hơi nóng theo gió mà đến, tựa như có đốm lửa phả vào mặt.
Lý Mậu nói: “Nhóc Nguyên, chúng ta đừng về sớm vậy.”
Kỷ Nguyên nói: “Thế chúng ta đi đâu?”
Lý Mậu nói: “Anh dẫn em đi chơi máy gắp thú.”
Hoạt động tràn đầy sắc thái yêu đương như thế, Kỷ Nguyên
nói được. Hai người đến khu mua sắm lân cận, tại lầu một có một khu vui chơi rất xa hoa, bắn súng, đua xe, có tất cả các loại giải trí.
Kỷ Nguyên đến lần đầu, trông cái gì cũng mới mẻ.
Lý Mậu ở quầy mua ba mươi đồng xu trò chơi, bảo Kỷ Nguyên cầm, bỏ trong cái túi nhỏ nặng trĩu.
Kỷ Nguyên có dự cảm, anh chính là cao thủ.
Quả nhiên, Lý Mậu căn bản không nhìn tới máy gắp thú thông thường, anh muốn đi chơi máy gắp thú cao cấp.
Thanh niên có chí hướng, chỉ gắp thú nhồi bông lớn.
Lý Mậu thích một con Đôrêmon, nói: “Nó đi.”
Kỷ Nguyên tính xác suất, gần như không có khả năng, cô nói: “Anh có muốn suy nghĩ lại không?”
Lý Mậu nói: “Nhưng anh chỉ thích con nằm ở giữa này.”
Kỷ Nguyên vẫn sợ anh gắp không được, bị bẽ mặt, cô bèn nói: “Em thấy nên quan sát cẩn thận vài lần, ước lượng số tiền trong cái máy này rồi hẵng tính.”
Lý Mậu không nói lời nào, chậm rãi nhét đồng xu vào, tiếng nhạc điện tử rộn rã vang lên, anh tiện tay bấm xuống, bàn quay lấp lóe chập chờn dừng lại, con Đôrêmon anh thích rơi xuống cái ùm.
Kỷ Nguyên trợn mắt há mồm.
Lý Mậu cười nói: “Lần trước chơi trò này, anh vẫn là học sinh tiểu học, thời gian trôi qua nhanh quá.”
Kỷ Nguyên mỉm cười, cô ôm con thú nhồi bông lớn, nói: “Em rất thích con này.”
Anh hỏi: “Có muốn đưa đi giặt không?”
Cô nói: “Không cần, còn mới.”
Anh nói: “Anh thấy em sẽ ôm nó ngủ, hay là giặt đi.”
Cô nói: “Em không ngây thơ như vậy…tự em tắm cho nó.”
Lý Mậu nhoẻn miệng cười, đồng xu trò chơi anh mua không dùng hết, anh dẫn cô đi càn quét máy gắp thú nhỏ.
Kỷ Nguyên thấy anh gắp sạch một cái máy gắp thú, cô vô cùng sùng bái.
Buổi tối về đến nhà, Kỷ Nguyên hơi khó ngủ, cô ôm Đôrêmon, nhìn chằm chằm Lý Mậu ngủ.
Anh nhắm mắt, nói: “Em như vậy, anh không ngủ được.”
Kỷ Nguyên à một tiếng, xoay lưng qua.
Anh hỏi: “Không ngủ được à?”
Cô ừ một tiếng.
Anh ngồi dậy, tới phòng bếp pha một tách trà hoa cúc, có thể an thần.
Kỷ Nguyên uống mấy ngụm, nói: “Tách trà này rất đẹp.”
Tách trà là men sứ màu xanh, vẽ hoa mai trắng như tuyết, cô mang máng nhìn thấy ở đâu rồi.
Anh nói: “Của viện bảo tàng.”
Anh hôn trán cô một cái, nói: “Đi ngủ sớm chút đi.”
Kỷ Nguyên uống hết trà, nằm xuống, vẫn rất tỉnh táo.
Lý Mậu kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô, dịu dàng tựa như đang vỗ về một con mèo.
Anh hỏi: “Hồi đi học, nghe môn nào là buồn ngủ nhất?”
Tiếng nói anh trầm thấp, trong bóng đêm đặc biệt êm tai. Khiến người ta nghĩ đến một thứ ngoại trừ hình hài còn có linh hồn.
Cô đáp: “Tiếng Anh.”
Anh ừ một tiếng, mở máy tính bản, ngón tay lướt màn hình, chọn “Biên niên sử Narnia” bản gốc tiếng Anh, bắt đầu đọc từ đoạn xuyên tới trời băng đất tuyết.
Anh làm như đọc tin tức tiếng Anh, chẳng có cảm xúc.
Kỷ Nguyên càng muốn nghe rõ chi tiết thì càng buồn ngủ không thôi.
Có lẽ là mí mắt bãi công trước, tiếp theo là ý thức và tâm linh, Kỷ Nguyên muốn ngủ, cô thật sự ngủ thiếp đi.
Tại khoảnh khắc ý thức mông lung, cô biết mình đã nghiện rồi, còn là tự nguyện.