Vào kỳ nghỉ nguyên đán, Kỷ Nguyên định về quê một chuyến.
Lý Mậu hỏi, có muốn anh cùng về với cô không.
Kỷ Nguyên chần chừ một lát, nói, không cần.
Anh không hỏi nữa.
Cô biết tính tình của anh, cô không chủ động nhắc tới, anh sẽ không hỏi đến việc riêng.
Chập tối, vì để tiết kiệm thời gian, Kỷ Nguyên ngồi xe lửa suốt đêm về quê nhà.
Về đến nhà đúng lúc vào buổi sáng, tuy rằng Kỷ Nguyên đã nói sẽ trở về, nhưng khi mở cửa nhìn thấy Vương Tú Quyên ở nhà, cô vẫn hơi bất ngờ.
Vương Tú Quyên sáng tinh mơ còn đi chợ mua một đống thức ăn, nói: “Giữa trưa, Tiểu Lưu bạn học sơ trung của con sẽ qua ăn cơm.”
Kỷ Nguyên nhớ ra, bạn học sơ trung là nhà cái ngầm của sòng bạc, nói muốn kết hôn với cô.
Kỷ Nguyên không nói thêm gì.
Buổi trưa, Tiểu Lưu đến, mặt mày tròn trịa, trông chất phác, chẳng giống người làm ăn mờ ám.
Cả bữa cơm, Vương Tú Quyên rất nhiệt tình gắp thức ăn cho Tiểu Lưu, cứ quở trách Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên cũng luôn lắng nghe, chẳng nói câu nào.
Ba người ăn uống xong, Tiểu Lưu nhìn thấy căn nhà âm u này, anh ta ngồi không yên, muốn đi.
Vương Tú Quyên bảo Kỷ Nguyên đi tiễn.
Kỷ Nguyên đi tiễn, theo Tiểu Lưu xuống lầu.
Tiểu Lưu nói: “Kỷ Nguyên hồi trước cậu rất bá đạo, rất kiêu ngạo, bây giờ sao lại yếu đuối như trái hồng hả? Xem ra mười mấy năm nay, cậu không tốt chút nào.”
Kỷ Nguyên không lên tiếng.
Tiểu Lưu tiếc hận, bỗng nhiên nói: “Người tôi thích chính là cậu hăng hái kia, không phải cậu vô hồn như bây giờ.”
Kỷ Nguyên à một tiếng.
Tiểu Lưu nói: “Mẹ cậu mượn tôi mấy khoản tiền hết lần này tới lần khác, tôi vốn muốn kết hôn với cậu, đương nhiên sẽ không đòi cậu. Bây giờ tôi không muốn cưới cậu, cậu phải trả cho tôi đấy.”
Kỷ Nguyên liếc nhìn Tiểu Lưu một cái, hỏi: “Giấy vay nợ đâu?”
Dưới cánh tay Tiểu Lưu luôn kẹp theo một cái cặp, lúc này anh ta mở ra, cầm một xấp biên lai cho vay tiền đưa ra.
Kỷ Nguyên đi tới dưới lầu, nhờ ánh sáng bầu trời giữa tòa nhà xem rõ từng tờ một, ngày tháng số tiền chữ ký, lần lượt từng cái, hai ngàn ba ngàn, cộng lại không phải con số nhỏ.
Tiểu Lưu cười nói: “Con số hơi lớn, là bạn học hồi xưa, cậu không quỵt nợ chứ?”
Kỷ Nguyên nói: “Tôi có thể trả lại khoản tiền này cho cậu, nhưng sau này cậu còn cho mẹ tôi vay tiền chơi bài bạc nữa thì tôi sẽ không trả.”
Tiểu Lưu cười khà khà nói: “Kỷ Nguyên, nếu không phải trước đây tôi muốn theo đuổi cậu, ai ngốc cho ma cờ bạc như mẹ cậu vay tiền chứ.”
Khuôn mặt Kỷ Nguyên nóng lên, cô bảo Tiểu Lưu cho cô biết tài khoản ngân hàng, cô dùng di động đem tiền để dành mấy năm nay làm việc trong ngân hàng, gần như chuyển khoản toàn bộ cho anh ta.
Tiểu Lưu tra ngân hàng trực tuyến, tiền đã vào tài khoản. Anh ta cười nói: “Kỷ Nguyên, chúng ta thanh toán xong xuôi. Cậu đừng trách tôi thay lòng đổi dạ, hồi cậu học sơ trung, là một cô gái lợi hại biết bao! Mỗi lần thi đứng nhất thì thôi, còn kiên quyết đứng nhất ban. Lúc đó tôi cho rằng cậu trưởng thành rồi, thế nào cũng phải là một nhân vật, ai ngờ cậu trở nên bủn xỉn như vậy.”
Kỷ Nguyên bình tĩnh nói: “Đầu húi cua, hồi ấy cậu học toán luôn không đủ điểm, giờ không phải vẫn tham gia vào ngành nghề cờ bạc à.”
Tiểu Lưu sửng sốt, biệt danh đầu húi cua này, bao nhiêu năm nay không ai kêu, anh ta nói: “Kỷ Nguyên, tôi học toán không đủ điểm, cái này cậu cũng còn nhớ sao?”
Cô liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Nhớ chứ. Hôm nay lời cậu nói với tôi, tôi cũng sẽ ghi nhớ. Mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây*, giờ cậu nở mày nở mặt, đừng để ngày nào đó gặp rắc rối.”
(*) ý chỉ thế sự thay đổi thất thường
Trong lòng Tiểu Lưu vô cớ run lên.
Anh ta biết nhà họ Kỷ chiếm giữ thương nghiệp bất động sản ở tỉnh, việc kinh doanh rất lớn, đủ thứ đa dạng.
Lúc đầu anh ta cũng có chút tính toán, nhưng khảo sát thực tế một lần, đây là trình độ mức sống của bần nông và trung nông, anh ta thấy Kỷ Nguyên làm sao cũng không giống có khả năng nhận tổ quy tông.
Hơn nữa ở vùng duyên hải, trọng nam khinh nữ, bố Kỷ Nguyên đã có ba đứa con trai, chưa hẳn nhớ tới con gái sinh với vợ trước.
Anh ta thất thần một lúc, Kỷ Nguyên nhận lấy xấp giấy nợ kia, người đã đi rồi.
Kỷ Nguyên lên lầu, trong nhà Vương Tú Quyên tỏ vẻ tươi cười, hỏi: “Bàn thế nào rồi?”
Kỷ Nguyên nói: “Bàn xong rồi.”
“Bàn không thành à?”
“Ừm, chê con không thú vị.”
Vương Tú Quyên ôi một tiếng, nói: “Ai bảo chị không nhiệt tình một chút, cứ im lìm! Người này đi mất rồi, chị ở đâu tìm ra người tốt hơn đây?”
Kỷ Nguyên không nói chuyện, vào toilet, lấy ra xấp giấy nợ trong túi, xé nát từng tờ, ném vào bồn cầu xả nước, toàn bộ trôi đi mất.
Cô soi gương, nhìn thấy một bản thân xa lạ.
Lúc trước, cô tranh cường háo thắng, thi cử sẽ không chỉ được 85 điểm.
Nhưng tranh từ nhỏ đến lớn, cơ thể kháng nghị, cô đành phải ngừng nghỉ một chút, chừa cho mình một con đường sống.
Từng người một thực sự coi cô là một con mèo ốm…
Chập tối, Kỷ Nguyên trực tiếp ngồi xe lửa rời khỏi quê nhà, chẳng muốn ở lại thêm một buổi tối.
Cô cứ nhìn núi non lướt qua ngoài cửa sổ, tựa như quạt
xếp khép lại rồi mở ra, cho đến khi rơi vào tối tăm. Buổi sáng ngày hôm sau, Kỷ Nguyên trở về nhà Lý Mậu, trốn ở phòng ngủ khách không chịu đi ra.
Lý Mậu ở phòng sách nghe thấy cô trở về, anh đi qua gõ cửa, không ai trả lời.
Anh không biết cô làm sao, thế là tìm chìa khóa, mở cửa.
Kỷ Nguyên đang ngồi trên giường xé hình chụp hồi xưa, hình của bố mẹ và cô, ba người, xé thành ba mảnh, đặt trên giường, chia làm ba đống.
Lý Mậu làm phiền cô, Kỷ Nguyên vung tay ném cả quyển album xuống đất.
Lý Mậu hỏi: “Em phát điên gì hả?”
Kỷ Nguyên quét toàn bộ số hình bị xét nát xuống dưới giường, lấy chăn bao bọc chính mình, ngăn cách với thế giới.
Anh thấy cô bao bọc giống như một con sâu róm màu trắng, có chút muốn cười.
Anh thấy những ảnh chụp xé nát dưới đất, cũng biết được tâm bệnh của cô phát tác.
Không nghiêm trọng bằng anh, hồi nhỏ anh còn muốn đốt cả căn phòng lớn trong nhà.
Lý Mậu vào phòng tắm vắt khô khăn mặt, trở về vén chăn lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô, nói: “Một trăm năm không nổi giận, giận lên rồi thì rất giống chó mèo, ngang tàng quá.”
Trong lòng Kỷ Nguyên mệt chết, cô từ từ ló người ra.
Anh nói: “Nghỉ ngơi một lát trước, buổi chiều anh đưa em đi xem thứ tốt.”
Cô nói được, trông ỉu xìu.
Buổi chiều, Lý Mậu lái xe đưa Kỷ Nguyên đi xem trứng khắc.
Phòng triển lãm nho nhỏ, cái lồng kính nho nhỏ, vỏ trứng điêu khắc, chạm trổ phức tạp, nhân vật tinh tế, từng cái một đều khác nhau, là một bộ Hồng Lâu Mộng.
Kỷ Nguyên nói: “Em muốn bóp nát chúng nó.”
Lý Mậu nói: “Nếu có hứng hủy hoại đồ vật thì giống như vị này xé quạt.”
Đó là Tình Văn.
Kỷ Nguyên hỏi: “Cái này khắc thế nào, toàn bộ ánh mắt cái mũi.”
Lý Mậu nói: “Tỉ mỉ một chút là được.”
Anh nhìn trúng một cái, hồi nguyên đán muốn tặng một cái trứng khắc cho Kỷ Nguyên, là Sử Tương Vân.
Kỷ Nguyên hỏi: “Tại sao là cô ấy?”
Lý Mậu đáp: “Lời bình về nàng ấy hay.”
Kỷ Nguyên nhớ lại, chàng tiên mong được sánh cùng lứa đôi, những mong trời đất lâu dài, bõ khi trẻ dại gặp thời gian nan*.
(*) trích từ bài “Lạc trung bi”, dịch bởi nhóm Vũ Bội Hoàng.
Tự anh khoe mình là chàng tiên tài hoa…
Xem xong trứng khắc, hai người đi ăn lẩu thịt bò, bếp nhỏ gạch đỏ, uống rượu đế ngoài trời.
Bầu trời tối đen, Kỷ Nguyên thấy dây đèn nhỏ trên cây, hòa lẫn cùng ánh sao lấp lánh, sắc trời xanh đen, tựa như không chân thật.
Giờ đây lại là một năm mới.
Cô hơi say, chợt nói: “Anh là bạch tuộc, anh là rong biển, anh là phái trừu tượng, anh là quái vật khai sơn.”
Anh cười nói: “Em lặp lại lần nữa.”
Cô hỏi: “Nói cái gì?”
Anh nói: “Vừa nãy em nói anh là cái gì?”
Cô nói: “Em có nói anh cái gì sao? Quái vật khai sơn!”
Anh nhoẻn miệng cười, nói: “Uống rượu liền lớn mật, một lần đặt cho anh bốn biệt danh.”
Cô nói thao thao bất tuyệt: “Không đặt trong lòng là thoải mái nhất, cười mắng bởi người không tỏ thái độ.”
Lý Mậu lắng nghe mỉm cười, nói: “Thơ từ còn rất nhiều.”
Anh gọi trợ lý lái xe, một đôi sâu rượu ngồi ở ghế sau.
Đi dạo, ăn uống, đều có thể an ủi lòng người.
Kỷ Nguyên nhận quà, được cho ăn uống, không có lý phát cáu nữa, vừa lên giường cô liền thiếp đi, ngủ say sưa.
Sáng sớm hôm sau, đầu Kỷ Nguyên đau nhức như muốn nứt ra, cô vẫn phải đi làm.
Buổi trưa, Lý Mậu gọi điện cho cô, hỏi cô có tốt lên chút nào không.
Kỷ Nguyên nói: “Ổn rồi.”
Lý Mậu ờ một tiếng, nói: “Anh sửa lại tên em, gọi là A Miêu A Cẩu.”
Cô nói: “Em không nhớ chuyện ngày hôm qua, anh cũng đừng nhớ, được không?”
“Được.” Anh đáp lại cô rất rõ ràng.