Sở Cảnh sát.
Ngày 16 tháng Năm năm 2000.
Harry và Halvorsen đã sẵn sàng, sẵn sàng đến mức khi nghe điện thoại của Hole reo chuông, cả hai đều nhảy dựng lên. Harry chụp lấy ống nghe: “Hole nghe!”
“Anh không cần phải quát lên như thế,” Rakel nói. “Đó là lý do tại sao người ta phát minh ra điện thoại. Hôm nọ anh đã nói với em về ngày 17 thế nào ấy nhỉ?”
“Cái gì cơ?” Phải mất vài giây Harry mới liên tưởng được hai sự việc với nhau. “Rằng anh trực á?”
“Chuyện khác cơ,” Rakel nói. “Rằng anh sẽ vần xoay cả trời cả đất…”
“Ý em là thế à?” Harry cảm thấy một cảm xúc lạ lùng, ấm áp trong lòng. “Em muốn ở bên anh nếu anh nhờ được ai đó làm thay ca cho anh?”
Rakel phá lên cười.
“Giờ thì nghe giọng anh tốt rồi đấy. Lẽ ra em nên nói rõ rằng anh không phải là lựa chọn đầu tiên của em. Nhưng vì bố nói rằng năm nay bố muốn ở một mình, nên câu trả lời là vâng, mẹ con em muốn được ở bên anh.”
“Thế Oleg nói thế nào?’
“Đó là đề nghị của nó mà.”
“Thế sao? Oleg đúng là một thằng nhóc thông minh.”
Harry thấy hạnh phúc. Hạnh phúc đến nỗi mà anh không thể ăn nói bằng giọng bình thường. Anh cũng cóc cần biết Halvorsen đang ngồi đối diện bên kỉa bàn, nở nụ cười toét đến tận mang tai.
“Thỏa thuận rồi đấy nhá?” Giọng Rakel làm tai anh nhồn nhột.
“Ừ nếu anh thu xếp được. Anh sẽ gọi cho em sau!”
“OK, hoặc anh có thể đến ăn cái gì đó vào tối nay. Tất nhiên nếu anh có thời gian. Hoặc nếu anh thích.”
Những từ ngữ nghe có vẻ ứng khẩu thái quá đến nỗi Harry biết cô đã phải luyện tập trước khi gọi cho anh. Tiếng cười của anh đang sôi sùng sục trong anh, đầu anh nhẹ bẫng như thể anh đã dùng một chất gây nghiện. Anh vừa định nói đồng ý thì chợt nhớ một câu cô đã nói trong nhà hàng: Em biết nó sẽ không chỉ dừng lại ở một lần. Cái cô muốn dành cho anh không phải là thứ gì đó để ăn.
Tất nhiên là nếu anh có thời gian. Hoặc nếu anh thích.
Nếu anh sắp cảm thấy hốt hoảng, thì bây giờ đúng là lúc.
Những suy nghĩ của anh bị cắt ngang khi điện thoại nhấp nháy.
“Anh có cuộc điện thoại ở đầu dây bên kia phải nghe. Rakel này, chờ anh một giây được không?”
“Dĩ nhiên.”
Harry nhấn một phím hình vuông. Đó là Moller.
“Lệnh bắt sẵn sàng rồi. Lệnh khám nhà sắp được cấp. Tom Waaler đã chuẩn bị xong tất cả với hai xe cảnh sát và bốn lính có vũ trang. Tôi cầu Chúa rằng cái thằng cha gửi mã moóc trong bụng cậu hắn không bấm nhầm chữ, Harry.”
“Hắn chỉ gõ được các chữ rời rạc thôi, chứ chẳng bao giờ gõ được toàn bộ thông điệp đâu,” Harry nói, ra hiệu cho Halvorsen nên mặc áo khoác vào. “Gặp lại sếp sau.” Harry dập mạnh điện thoại xuống.
Họ đang đứng trong thang máy đi xuống thì Harry mới chợt nhớ Rakel vẫn đang ở đường dây bên kia, đợi câu trả lời. Anh không còn đủ trí lực để nghĩ xem nó nghĩa là gì.
• • •
Ngày hè đầu tiên trong năm đã bắt đầu mát mẻ khi chiếc xe cảnh sát lăn bánh vào khu dân cư yên tĩnh với những ngôi nhà riêng rẽ. Harry vẫn thấy khó chịu. Không chỉ vì anh đang đổ mồ hôi bên dưới áo gi lê chống đạn, mà vì nó quá yên tĩnh. Anh nhìn chăm chằm những rèm cửa phía sau từng bờ giậu được cắt tỉa kỹ càng, nhưng chẳng có thứ gì xao động. Cảm thấy như đang ở miền Viễn Tây và anh đang bước vào một cuộc mai phục.
Ban đầu, Harry đã từ chối mặc áo gi lê chống đạn, nhưng Tom Waaler, người phụ trách chiến dịch này, đã ban cho anh một tối hậu thư đơn giản: hoặc mặc áo, hoặc ở nhà. Tranh luận rằng một viên đạn khẩu súng trường Mãrklin sẽ cắt xuyên qua áo gi lê như câu ngạn ngữ dao cắt bơ chỉ xui nên cái nhún vai chán nản của Waaler.
Họ vào trong hai xe cảnh sát. Chiếc xe thứ hai có Waaler ngồi đã lên Sognsveien, vào Ulleval Hageby, để vào Irisveien theo hướng ngược lại từ phía Tây. Anh có thể nghe thấy giọng của Waaler vang lên lạo xạo trong máy bộ đàm. Bình tĩnh và tự tin. Hỏi han về vị trí, duyệt lại quy trình một lần nữa, hỏi lại về quy trình khẩn cấp, đề nghị từng cảnh sát lặp lại nhiệm vụ của mình.
“Nếu hắn là dân chuyên nghiệp, có thể hắn đã nối chuông báo động với cổng, nên chúng ta sẽ đi bên trên, không phải qua.”
Hắn hiệu quả thật, ngay cả Harry cũng phải thừa nhận điều đó, rõ ràng những người khác trong xe đều tôn trọng Waaler.
Harry chỉ tay vào căn nhà gỗ màu đỏ.
“Đằng kia kìa!”
“Đội Alpha!” nữ cảnh sát ngồi ghế trước nói vào bộ đàm. “Chúng tôi không thấy được các anh.”
“Chúng tôi ở ngay góc đường. Tránh xa tầm nhìn từ ngôi nhà cho đến khi mọi người thấy chúng tôi, Hết.”
“Quá trễ rồi, chúng tôi đã ở đó, Hết,”
“Đợc rồi, nhưng ở yên trong xe cho đến khi chúng tôi tới. Hết.”
Liền đó họ đã thấy mũi chiếc xe cảnh sát thứ hai vòng quanh góc. Họ đi thêm năm mươi mét cuối cùng đến chỗ ngôi nhà, dừng xe chặn lối ra từ ga ra. Chiếc xe thứ hai dừng phía trước cổng vườn.
Khi họ xuống xe, Harry nghe thấy tiếng vọng trầm đục của một quả bóng tennis bị đánh bằng cây vợt không quá căng. Mặt trời đang dịch về phía Ulle rna sen, anh chợt ngửi thấy mùi sườn lợn đang rán tỏa ra từ một cửa sổ.
Rồi sô diễn bắt đầu. Hai cảnh sát nhảy qua hàng rào cùng các khẩu súng máy MP5 ở tư thế sẵn sàng, nhanh chóng tỏa ra quanh nhà. Một người sang bên phải, một người sang bên trái.
Nữ cảnh sát trong xe của Harry vẫn ngồi yên; công việc của cô ta là duy trì liên lạc với tổng đài trung tâm và xua hết những kẻ hiếu kỳ. Waaler và tay cảnh sát còn lại chờ đến khi hai người kia vào vị trí, cài chặt bộ đàm vào túi áo ngực rồi nhảy qua cổng với các khẩu súng ngắn công vụ giơ sẵn. Harry và Halvorsen đứng đằng sau xe cảnh sát, xem toàn bộ sô diễn.
“Thuốc lá không?” Harry hỏi nữ cảnh sát.
“Không, cảm ơn,” cô ta mỉm cười.
“Tôi đang thắc mắc liệu cô có điếu nào không.”
Cô ta ngừng cười. Một người không biết hút thuốc điển hình, Harry nghĩ.
Waaler và tay cảnh sát đã lên đến bậc thềm, đứng vào vị trí ở hai bên cửa ra vào thì di động của Harry reo chuông.
Harry thấy mắt nàng cảnh sát trợn tròn lên. Nghiệp dư điển hình, có thể cô ta đang nghĩ thế.
Harry vừa định tắt di động - anh chỉ kiểm số trên màn hình không phải của Rakel. Số gọi đến tuy quen nhưng không phải số của Rakel. Waaler đã đưa tay lên ra hiệu thì Harry nhận ra người đang gọi là ai. Anh cầm lấy máy bộ đàm từ cô nàng cảnh sát miệng đang há hốc.
“Alpha! Dừng lại. Nghi phạm ngay lúc này đang gọi cho tôi. Có nghe thấy tôi không?”
Harry nhìn về bậc thềm thấy Waaler đang gật đầu. Anh nhấn nút nghe trên di động, áp máy lên tai.
“Hole đang nghe.”
“Xin chào.” Harry thật ngạc nhiên vì đó không phải giọng của Even Juul. “Sindre Fauke đây. Rất xin lỗi đã quấy rầy cậu nhưng tôi đang đứng trong nhà Even Juul, và tôi nghĩ cậu nên đến đây.”
“Tại sao? Và ông đang làm gì trong đó?”
“Tôi nghĩ có lẽ mình đã làm một điều ngu ngốc. Anh ta gọi cho tôi một tiếng trước và bảo tôi đến với anh ta ngay lập tức, mạng sống của anh ta đang gặp nguy hiểm. Tôi lái xe đến và thấy cửa ra vào mở, nhưng không thấy Even đâu. Và bây giờ tôi e rằng anh ta đang tự nhốt mình trong phòng ngủ.”
“Tại sao ông nghĩ vậy?”
“Cửa phòng ngủ bị khóa và khi tôi cố gắng nhìn qua lỗ khóa, chìa khóa vẫn còn nằm bên trong.”
“Được rồi,” Harry nói, đi vòng qua xe cảnh sát và bước qua cổng. “Nghe cho cẩn thận này. Đang ở đâu thì ông cứ ở yên đấy. Nếu ông đang cầm bất kỳ thứ gì trong tay, hãy bỏ nó xuống và để tay ở chỗ chúng tôi có thể nhìn thấy. Chúng tôi sẽ vào đó trong hai giây nữa.”
Harry bước về phía ngưỡng cửa, Waaler và tay cảnh sát đang kinh ngạc theo dõi những hành động của anh. Anh kéo tay nắm cửa xuống rồi bước vào.
Fauke đang đứng trong sảnh với ống nghe điện thoại cầm trong tay, há hốc mồm nhìn họ ngạc nhiên.
“Lạy Chúa tôi!” ông ta chỉ nói được thế thì nhận ra Waaler với khẩu súng lục trong tay. “Nhanh quá…”
“Phòng ngủ ở đâu?’ Harry hỏi.
Fauke không nói gì, đưa tay chỉ lên gác.
“Dẫn đường đi,” Harry nói.
Fauke dẫn đường cho ba cảnh sát.
“Ở đây.”
Harry sờ cánh cửa; đúng vậy, nó đã bị khóa. Có một chìa khóa trong ổ khóa mà anh thử xoay nhưng nó không nhúc nhích.
“Tôi không kịp nói với cậu. Tôi đã cố mở cửa này bằng một chìa từ phòng ngủ kia!” Fauke nói. “Đôi khi nó cũng khớp.”
Harry rút chìa khóa ra, nhìn vào lỗ khóa. Bên trong anh có thể thấy một chiếc giường và một chiếc bàn cạnh giường ngủ. Có một thứ dường như là cái chao đèn trên giường. Waaler đang thấp giọng nói vào bộ đàm. Harry có thể cảm thấy mồ hôi lại đang bắt đầu nhỏ xuống bên trong áo gi lê. Anh không thích hình ảnh cái chao đèn.
“Tôi tưởng ông nói bên trong cũng có một chìa khóa mà?”
“Đã có,” Fauke đáp. “Cho đến khi tôi đánh bật nó ra khi cố tra cái chìa khóa khác vào.”
“Vậy làm sao chúng ta vào trong được đây?” Harry hỏi.
“Sắp tới rồi!” Waaler nói, và đúng lúc đó họ nghe thấy những tiếng giày thình thịch chạy lên cầu thang. Đó là một trong hai tay cảnh sát đã vào vị trí đằng sau nhà, tay cậu ta cầm một cái xà beng màu đỏ.
“Lối này!” Waaler nói, đưa tay chỉ.
Mảnh vụn gỗ bay tứ tung. Cánh cửa bật ra.
Harry sải bước vào trong, nghe tiếng Waaler bảo Fauke đợi ở bên ngoài.
Điều đầu tiên Harry nhận thấy là sợi dây dắt chó. Even Juul đã tự treo cổ bằng sợi dây đó. Ông ta chết khi mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng, cúc trên cổ không cài, mặc quần dài đen và đôi tất ca rô. Một chiếc ghế đổ nghiêng sau lưng ông ta trước mặt tủ quần áo. Đôi giày xếp gọn gàng dưới ghế. Harry nhìn lên trần nhà. Sợi dây dắt chó được buộc vào một cái móc trên trần. Harry cố gắng kìm lại, nhưng vẫn không thể ngăn mình nhìn kỹ mặt Even Juul. Một mắt nhìn trừng trừng vào trong phòng, trong khi con mắt kia nhìn chú mục vào Harry.
Riêng biệt. Như một người khổng lồ hai đầu, mỗi mắt trên một đầu, Harry nghĩ. Anh bước đến bên cửa sổ nhìn ra phía Đông thấy lũ trẻ đang đạp xe đạp dọc theo Irisveien, bị thu hút bởi những lời đồn có xe cảnh sát. Ở những vùng thế này, tin đồn luôn lan nhanh với tốc độ không thể giải thích được.
Harry nhắm mắt lại và suy nghĩ. Ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí ta tại hiện trường thường là chuẩn xác nhất. Ellen đã dạy anh điều đó. Thực tập sinh của riêng anh đã dạy anh cách tập trung vào điều đầu tiên anh cảm thấy khi bước vào hiện trường tội ác. Đó là lý do tại sao Harry không cần quay lại cũng biết chìa khóa đang nằm dưới sàn sau lưng mình. Anh biết rằng họ sẽ chẳng tìm được dấu vân tay nào trong phòng, và chẳng có ma nào đột nhập vào nhà. Đơn giản là vì cả hung thủ lẫn nạn nhân đều đang treo cổ trên trần nhà. Người khổng lồ hai đầu đã tách đôi.
“Gọi Weber đi,” Harry nói với Halvorsen. Cậu ta vào phòng cùng họ và đứng bên ngưỡng cửa, nhìn chằm chằm vào cái xác đung đưa.
“Có thể ông ta đã lên kế hoạch một khởi đầu khác cho các lễ hội ngày mai, nhưng tự an ủi mình rằng chuyện này không có gì mới mẻ. Even Juul đã phát hiện ra kẻ sát nhân và phải trả giá cho điều đó bằng chính mạng sống của mình.”
“Vậy đó là ai?” Waaler hỏi.
“Đã là ai. Hắn ta cũng chết rồi. Hắn tự gọi mình là Daniel Gudeson và sống trong đầu Juul.”
Trên đường ra ngoài, Harry nói với Halvorsen rằng Weber sẽ gọi cho anh nếu tìm thấy khẩu Marklin.
Harry đứng bên ngưỡng cửa ngoài, nhìn bao quát khu vực. Kinh ngạc làm sao khi các nhà hàng xóm bỗng đâu lại có việc để làm trong vườn. Họ đều đang đứng kiễng chân nhìn qua bờ giậu. Waaler cũng bước ra ngoài, đến đứng cạnh Harry.
“Tôi không hiểu lắm những gì anh nói trong kia!” Waaler nói. “Ý anh là thằng cha này tự sát vì cảm thấy tội lỗi à?”
Harry lắc đầu.
“Không, ý tôi đúng như tôi đã nói. Họ đã giết lẫn nhau. Even giết Daniel để chặn ông ta lại. Và Daniel giết Even để mình không bị vạch mặt. Lần duy nhất những lợi ích của họ trùng hợp nhau!”
Waaler gật đầu, nhưng dường như vẫn không hiểu gì hơn.
“Có điều gì đó rất quen ở ông già kia!” hắn ta nói. “Ý tôi là người còn sống ấy.”
“Đúng. Ông ta là cha của Rakel Fauke, nếu anh…”
“Dĩ nhiên, người đẹp ở POT. Ra là cô ta.”
“Anh có thuốc lá không?” Harry hỏi.
“Không có đâu!” Waaler đáp. “Phần còn lại ở đây là trách nhiệm của anh đấy, Hole. Tôi đang tính đi, vậy nếu anh cần tôi giúp gì thì nói luôn.”
Harry lắc đầu, Waaler bước ra phía cổng.
“À mà có,” Harry nói. “Nếu ngày mai anh không có việc gì đặc biệt để tâm, tôi cần một cảnh sát có kinh nghiệm làm thay ca cho tôi.”
Waaler phá lên cười, tiếp tục bước đi.
“Anh chỉ cần tổ chức giám sát trong buổi lễ tại thánh đường Hồi giáo ở Gronland thôi!” Harry nói to lên. “Tôi thấy là anh khá giỏi mấy việc đó. Chúng ta chỉ cần chắc chắn rằng bọn đầu trọc không đánh đập người Hồi giáo vì kỷ niệm lễ Eid.”
Waaler vừa ra đến cổng bỗng khựng lại.
“Mà anh đang phụ trách việc đó à?” hắn ta ngoái qua vai hỏi.
“Cũng chẳng to tát lắm đâu,” Harry nói. “Hai xe, bốn người.”
“Trong bao lâu?”
“Tám giờ sáng đến ba giờ chiều.”
Waaler quay người lại, miệng cười rộng ngoác.
“Anh biết gì không?” hắn ta nói. “Bây giờ nghĩ lại, tôi nợ anh một ân huệ. Thế thì tuyệt. Tôi sẽ thay ca cho anh.”
Waaler đứng nghiêm chào, vào xe, khởi động rồi phóng đi.
“Nợ mình ân huệ quái gì nhỉ?” Harry ngẫm nghĩ, tai lắng nghe tiếng những cú đánh mạnh nhưng uể oải vào trái bóng vọng đến từ sân quần vợt. Nhưng phút sau anh đã quên hết vì di động lại reo chuông. Và lần này số trên màn hình là của Rakel.