Chim Cổ Đỏ

Chương 89



Gronlandsleiret.
Ngày 16 tháng Năm năm 2000.


Djame Moller, Halvorsen và Hany đi bên nhau xuống phố Motzfeldts. Họ đang ở tận trong lòng Tiểu Karachi(45) và những mùi hương, quần áo và con người xung quanh họ nhắc họ nhớ về Na Uy cũng ít như mấy que thịt nướng kebab họ đang nhai ít nhắc họ nhớ đến xúc xích nướng của Na Uy. Một thằng bé ăn mặc đẹp đón lễ hội theo phong cách Pakistan, nhưng với một dải ruy băng ngày 17 tháng Năm trên các ve áo khoác viền vàng đang nhảy chân sáo dọc vỉa hè về phía họ. Thằng bé có cái mũi hếch lạ lùng, tay đang cầm một lá cờ Na Uy. Harry dã đọc trên báo rằng các bậc phụ huynh theo đạo Hồi đang thu xếp một tiệc 17 tháng Năm cho con cái họ vào hôm nay, để có thể tập trung làm lễ Eid vào ngày mai.

“Hurrah!”

Thằng bé nhoẻn nụ cười răng trắng bóc khi chạy ngang qua.

“Even Juul không phải thường đâu!” Moller nói. “Ông ta có lẽ là người có uy tín nhất về lịch sử chiến tranh. Nếu điều này là đúng, sẽ có om sòm chết tiệt trên báo chí. Thật không thể chịu đựng nổi khi nghĩ đến chuyện đó nếu chúng ta phạm sai lầm. Nếu cậu phạm sai lầm, Harry.”

“Tất cả những gì tôi đang yêu cầu là đưa ông ta đến thẩm vấn, với sự có mặt của một bác sĩ tâm lý. Và một lệnh khám nhà ông ta.”

“Và tất cả những gì tôi đang yêu cầu là ít nhất cũng một mảnh bằng chứng, và một nhân chứng” Moller nói, vung tay múa chân. “Juul thì nổi tiếng quá rồi, và chẳng ai thấy ông ấy ở bất kỳ đâu gần các hiện trường tội ác. Không một lần nào.”

“Chẳng hạn, cuộc gọi vợ Brandhaug nhận được từ quán rượu trong vùng của cậu thì sao?”

“Tôi cho cô làm tại quán Schroder xem ảnh Even Juul rồi,” Halvorsen đáp.

“Tên là Maja,” Harry nhanh chóng nói thêm.

“Cô ta không thể nhớ được là đã nhìn thấy ông ta,” Halvorsen nói.

“Đó chính xác là điều tôi đang nói!” Moller làu bàu, lau nước xốt trên môi.

“Vâng, nhưng tôi cũng đưa bức ảnh cho vài người đang ngồi tại đó xem!” Halvorsen nói, liếc nhanh sang Harry. “Có một ông già mặc áo choàng gật đầu và nói rằng chúng ta nên bắt giữ người này.”

“Áo choàng,” Harry lặp lại. “Đó là một người Mohican, tên là Konrad Asnes, thủy thủ trong thời chiến. Ông ta đúng là người có cá tính, nhưng mà không còn là một nhân chứng đáng tin cậy nữa, tôi e là vậy. Mà Juul đã nói với chúng tôi rằng ông ta đã ở quán Kaffebrenneri bên kia đường. Ở đó không có điện thoại trả tiền. Nên nếu cần gọi điện, lẽ tự nhiên là ông ta sẽ đi sang quán Schroder.”

Moller làm mặt nhăn nhó và hoài nghi nhìn xiên thịt nướng của mình. Ông ta chỉ đi theo, phần nào miễn cưỡng, để thử món burek(46) mà Harry đã ca ngợi là ‘Vừa Thổ Nhĩ Kỳ vừa Bosnia vừa Pakistan vừa Gronlandsleiret.’

“Và cậu có thực sự tin hết mấy cái chuyện đa nhân cách này không thế, Harry?”

“Tôi nghĩ với tôi nó nghe cũng khó tin như với sếp thôi, sếp ạ. Nhưng Aune đã xem nó như một khả năng. Và ông ấy đang sẵn sàng giúp đỡ chúng ta.”

“Vậy là cậu cho rằng Aune có thể thôi miên Juul, dụ dỗ tên Daniel Gudeson trong người ông ta ra mà lấy lời thú tội à?”

“Vẫn chưa rõ ràng liệu Even Juul có biết tí gì những việc Daniel Gudeson đã làm không. Thế nên điều tuyệt đối cần thiết là chúng ta phải nói chuyện với ông ấy,” Harry nói.

“Theo Aune, những người mắc chứng MPD rất nhạy cảm với sự thôi miên, vì đó là việc họ đang làm với chính mình mỗi ngày - tự thôi miên.”

“Tuyệt,” Moller nói, trợn tròn mắt. “Vậy còn cái ý tưởng khám nhà thì sao?”

“Như chính sếp vừa nói, chúng ta không có bằng chứng, không có nhân chứng và ta biết mình không thể trông cậy tòa tin vào chuyện tâm thần, nên nếu chúng ta tìm thấy khẩu súng trường Marklin, mọi chuyện sẽ xuôi chèo mát mái. Chẳng cần quan tâm đến những thứ còn lại nữa.”

“Hừm,” Moller dừng chân trên vỉa hè. “Còn động cơ?”

Harry dò xét gương mặt Moller.

“Kinh nghiệm của tôi đó là ngay cả những người hoang mang cũng có một động cơ trong sự điên rồ của họ. Mà tôi không thấy được động cơ của Juul.”

“Không phải động cơ của Juul, sếp ạ,” Harry nói. “Mà là động cơ của Daniel Gudeson. Kiểu sang bên địch của Signe Juul có thể đã tạo cho Gudeson động cơ báo thù. Câu ông ta viết trên tấm gương - Chúa Trời là người phán xét ta - có thể cho thấy rằng ông ta xem các vụ giết người như một kiểu thập tự chinh của một người, rằng cuộc thập tự chinh của ông ta là chính nghĩa, bất kể lời phê phán của người khác.”

“Thế còn những vụ giết người khác? Vụ Bernt Brandhaug và - nếu cậu nói đúng là do cùng một kẻ giết - vụ Hallgrim Dale nữa?”

“Tôi không biết các động cơ đó là gì, nhưng chúng ta biết rằng Bernt Brandhaug bị bắn bằng khẩu súng trường Marklin. Và Dale biết Daniel Gudeson. Căn cứ theo báo cáo khám nghiệm tử thi, vết cắt trên cổ Dale trông như thể là do một bác sĩ phẫu thuật thực hiện. OK, Juul đã bắt đầu học y khoa và mơ trở thành bác sĩ phẫu thuật. Có lẽ Dale phải chết vì ông ta đã khám phá ra Juul đang hành động giống hệt Daniel Gudeson.”

Halvorsen hắng giọng.

“Cái gì?” Harry chua chát hỏi. Anh đã quen biết Halvorsen đủ lâu để dự đoán một lời phản đối sắp thốt ra. Và rất có khả năng đó là một lời phản đối có cơ sở tốt.

“Từ những gì anh vừa nói với chúng tôi về các chứng MPD, hẳn Even Juul là người đã giết chết Hallgrim Dale. Daniel Gudeson không phải là bác sĩ phẫu thuật.”

Harry nuốt miếng burek cuối cùng, lau miệng bằng khăn ăn, nhìn quanh tìm thùng rác.

“OK,” anh đáp. “Tôi có thể nói rằng chúng ta nên đợi cho đến khi có được câu trả lời cho tất cả các câu hỏi, trước khi chúng ta làm bất kỳ điều gì. Và tôi nhận thức được rằng ủy viên công tố sẽ cho là bằng chứng này khá yếu. Nhưng không ai trong chúng ta có thể nghi ngờ thực tế rằng chúng ta có một nghi phạm có thể lại tiếp tục giết người. Sếp à, sếp sợ hãi giới truyền thông nếu chúng ta buộc tội Even Juul, nhưng hãy tưởng tượng chuyện sẽ ồn ào ra sao nếu ông ta phạm thêm bất kỳ vụ án mạng nào nữa. Và rồi lại lộ ra là chúng ta đã nghi ngờ ông ta từ lâu, vậy mà chẳng làm gì để ngăn chặn ông ta…”

“Rồi, rồi, rồi, tôi hiểu tất cả những chuyện đó,” Moller nói. “Thế cậu cho rằng ông ta sẽ lại giết người à?”

“Có rất nhiều điều trong vụ án này mà tôi chưa chắc chắn!” Harry nói. “Nhưng nếu có một chuyện tôi tuyệt đối chắc chắn, thì đó là ông ta vẫn chưa hoàn tất kế hoạch của mình.”

“Điều gì khiến cậu chắc chắn như thế?”

Harry vỗ vỗ vào bụng, nở một nụ cười toét chế giễu.

“Trong này có một người đang gửi mã moóc cho tôi, sếp à. Có lý do tại sao ông ta mua một khẩu súng trường ám sát đắt tiền nhất và tốt nhất thế giới. Một trong những lý do Daniel Gudeson trở thành huyền thoại đó là ông ta là một tay thiện xạ tuyệt vời. Điều gì đó dưới này đang mách bảo tôi rằng ông ta đã quyết định đưa cuộc thập tự chinh đến một cái kết có logic. Đó sẽ là một vinh quang hoàn hảo, một thứ sẽ khiến huyền thoại Daniel Gudeson trở thành bất tử.”

Hơi nóng mùa hè đã biến mất trong giây lát khi cơn gió mạnh cuối cùng của mùa đông quét qua Moztfeldtsgate, cuốn theo bụi và rác rưởi. Moller nhắm mắt lại, kéo áo choàng chặt hơn quanh người và rùng mình. Bergen, ông nghĩ. Bergen.

“Tôi sẽ xem mình xoay xở được gì,” ông nói. “Phải chắc chắn là các cậu đã sẵn sàng đấy!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv