Holmenkollvien.
Ngày 16 tháng 5 năm 2000
“Tất cả là cho em à?”
Rakel vỗ tay và đón lấy bó hoa cúc.
“Anh không tới được tiệm hoa, nên đây là hoa trong chính vườn nhà em đấy!” Harry đáp, bước vào trong cửa. “ùm, có mùi sữa dừa. Món Thái à?”
“Vâng, và xin chúc mừng bộ đồ mới nhé.”
“Rõ ràng vậy sao?”
Rakel cười, vuốt ve các ve áo.
“Len loại tốt đấy!”
“Super 110.”
Harry cũng chẳng biết Super 110 nghĩa là gì. Trong một lúc tiêu hoang, anh đã vào một trong những cửa hàng thời trang tại Hedgehaugsvelen khi họ đang đóng cửa, cố thuyết phục nhân viên bán hàng tìm cho anh bộ com lê duy nhất có thể hợp với dáng người dài của anh. Dĩ nhiên, bảy nghìn krone vượt quá xa số tiền anh định trả. Nhưng chọn lựa khác là trông như diễn viên hài nếu mặc bộ đồ cũ. Nên anh đành nhắm mắt quẹt thẻ máy và cố quên đi.
Họ cùng nhau vào phòng ăn tối đã dọn sẵn một bàn cho hai người.
“Oleg ngủ rồi,” cô nói trước khi Harry kịp hỏi. Một quãng im lặng dài.
“Em không có ý…” cô cất lời.
“Không ư?” Harry hỏi với một nụ cười. Anh chưa từng thấy cô đỏ mặt. Anh kéo cô sát lại gần, hít hà mùi hương trên mái tóc mới gội, cảm thấy cô khẽ run lên.
“Thức ăn…” cô thì thầm.
Anh buông cô ra để cô biến vào trong bếp. Cửa sổ nhìn ra vườn mở rộng. Những con bướm trắng ngày hôm qua không ở đây bay dập dờn như những bông hoa giấy trong buổi hoàng hôn. Bên trong nhà thoảng mùi xà phòng hữu cơ và sàn gỗ ẩm. Harry nhắm mắt lại. Anh biết rằng anh sẽ cần nhiều ngày như thế này cho đến khi hình ảnh Even Juul treo trên sợi dây dắt chó mất hẳn, nhưng nó đang phai dần. Weber và mấy cậu nhóc của ông ta không tìm thấy khẩu Marklin, nhưng đã tìm thấy con chó Burre. Nó bị cắt cổ và vứt vào túi rác bỏ trong thùng lạnh. Và trong thùng đồ nghề họ tìm thấy ba con dao, tất cả đều dính máu. Harry đoán rằng một số máu trong nhóm này là máu của Hallgrim Dale.
Rakel gọi tên anh từ trong bếp đến giúp cô mang vào một vài thứ. Nó đã phai nhạt đi rồi.
Tiếng quân nhạc Thổ Nhĩ Kỳ vang lên và quyện vào trong gió. Harry mở mắt ra. Mọi thứ đều màu trắng. Ánh mặt trời trắng lóa, nhấp nháy như mã moóc giữa những tấm rèm trắng phần phật, những bức tường trắng, trần nhà trắng và đồ trải giường trắng, mềm mại và mát lạnh trên làn da nóng bỏng. Anh quay người lại. Trên gối vẫn còn vương dấu mái đầu cô, nhưng giường thì trống trải. Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Đã tám giờ năm phút. Cô và Oleg đang trên đường đến sân diễu hành ở pháo đài Akershus, nơi cuộc diễu hành của trẻ em sắp sửa bắt đầu. Họ đã sắp xếp gặp nhau phía trước chốt canh gác cạnh Hoàng cung vào lúc mười một giờ.
Anh nhắm mắt lại, hồi tưởng lại đêm qua một lần nữa. Rồi anh ngồi dậy lê bước vào phòng tắm. Ở đó cũng một màu trắng toát: gạch lát trắng, đồ sứ trắng. Anh tắm trong làn nước mát lạnh và chưa kịp nhận ra anh đã hát một ca khúc cũ của nhóm The The.
“… một ngày hoàn hảo!”
Rakei đã để sẵn khăn tắm cho anh, cũng màu trắng, anh lau mình bằng chiếc khăn vải cotton dệt dày để kích thích tuần hoàn, trong khi nhìn mặt mình trong gương. Bây giờ anh là người hạnh phúc, đúng không nhỉ? Ngay bây giờ. Anh mỉm cười với gương mặt phía trước. Nó cũng mỉm cười lại với anh. Ekman và Friesen. Hãy mỉm cười với thế giới và thế giới…
Anh bật cười thành tiếng, quấn khăn tắm quanh eo lưng, hai bàn chân ướt chậm rãi bước ngang qua sảnh vào cửa phòng ngủ. Phải mất một giây anh mới nhận ra đó không phải phòng anh đã ngủ vì mọi thứ cũng đều màu trắng: các bức tường, trần nhà, một bàn trang điểm với các bức ảnh gia đình trên đó. Một chiếc giường đôi gọn gàng với tấm phủ giường đan băng kim móc đã lỗi mốt.
Anh quay lưng, vừa dợm bước bỏ đi và đã ra đến cửa, nhưng bỗng khựng lại. Anh đông cứng người lại, như thể một phần não anh lệnh đi tiếp và quên đi. Trong khi nửa kia muốn anh quay lại và kiểm xem cái anh vừa thấy có đúng là cái anh nghĩ không. Hoặc, nói cho chính xác hơn, có đúng với những gì anh đã sợ không. Chính xác anh sợ cái gì và tại sao, anh không biết. Anh chỉ biết rằng khi mọi thứ đều hoàn hảo, nó không thể tốt hơn nữa và bạn không muốn thay đổi một thứ gì, không một thứ gì. Nhưng đã quá muộn. Dĩ nhiên đã quá muộn.
Anh hít vào một hơi, quay người lại và đi lui.
Bức ảnh đen trắng được lồng trong khung vàng đơn giản. Người phụ nữ trong ảnh có khuôn mặt nhỏ, đôi gò má cao, dễ thấy với đôi mắt tươi cười và bình thản. Cô đang tập trung nhìn cái gì đó hơi cao hơn máy ảnh một chút, có lẽ là người chụp ảnh. Cô trông mạnh mẽ. Cô mặc một áo cánh giản dị, một dây chuyền thập giá bạc đeo bên ngoài.
Họ đã vẽ hình cô ấy trên các ảnh thánh gần hai nghìn năm rồi.
Đó không phải là lý do tại sao có điều gì đó quen thuộc ở cô, lần đầu tiên anh nhìn thấy ảnh cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó cũng chính là người phụ nữ anh đã thấy trong bức ảnh ở phòng của Beatrice Hoffmann.