Chim Cổ Đỏ

Chương 83



Căn hộ của Harry.
Ngày 11 tháng 5 năm 2000


Harry không còn cảm thấy mình như kẻ thua cuộc khi trước nửa đêm một chút, anh mở khóa căn hộ của mình và thấy con mắt đỏ trên máy trả lời tự động nhấp nháy. Anh đã bế Oleg vào giường ngủ và uống trà, Rakel đã nói rằng một ngày nào đó cô sẽ kể anh nghe toàn bộ câu chuyện dài. Khi cô không còn kiệt sức như vậy. Harry trả lời cô cần một kỳ nghỉ, và cô đồng ý.

“Chúng ta có thể đi cùng nhau, cả ba chúng ta,” anh đã nói thế, “khi xong vụ này.”

Cô vuốt tóc anh.

“Đây không phải là chuyện để tỏ ra khiếm nhã được đâu, Harry Hole.”

“Ai đang tỏ ra khiếm nhã đây?”

“Bây giờ em không thể nói về chuyện này được, về nhà đi, Harry Hole.”

Ngoài tiền sảnh họ đã hôn nhau thêm chút nữa. Harry vẫn còn cảm thấy vị ngọt bờ môi cô trên môi mình.

Không cần bật đèn, anh rón rén hai chân đi vớ dài vào phòng khách, nhấn nút PLAY trên máy trả lời tự động. Giọng của Sindre Fauke lấp đầy bóng tối:

“Fauke đây. Tôi đã suy nghĩ. Nếu Daniel Gudeson còn hơn cả một hồn ma, vậy thì chỉ có một người duy nhất trên trái đất giải được bí ẩn này. Và đó là người đã trực phiên gác vào đêm Giao thừa khi Daniel Gudeson rõ ràng đã bị bắn chết: Gudbrand Johansen. Cậu phải tìm được Gudbrand Johansen, thanh tra Hole.”

Sau đó là tiếng ống nghe được thay thế, một tiếng bíp, khi Harry chờ nghe tiếng cạch, thì lại nghe một tin nhắn khác.

“Halvorsen đây. Đã 11 giờ 30 rồi. Tôi vừa nhận được cuộc gọi của một cảnh sát gác ngoài căn hộ của Mosken. Họ vẫn đang đợi, nhưng ông ta chưa quay về nhà. Nên họ đã cố gọi vào số điện thoại ở Drammen, chỉ để xem ông ta có trả lời điện thoại không. Nhưng ông ta không trả lời. Một trong số những người này đã lái xe đến Bjerke, nhưng tất cả đã khóa kín, đèn đóm thì tắt ngóm. Tôi đã đề nghị họ bám trụ ở đó một lúc nữa và thông báo tìm xe của Mosken trên radio cảnh sát. Chỉ báo anh biết vậy thôi. Hẹn mai gặp lại anh.”

Một tiếng bíp nữa. Tin nhắn mới. Bản ghi âm mới trên máy trả lời tự động của Harry.

“Lại tôi Halvorsen đây. Tôi sắp già lão tới nơi rồi. Quên biến luôn còn một chuyện cần nói. Như thể cuối cùng chúng ta đã gặp chút may mắn. Hồ sơ lưu SS tại Cologne không có bất kỳ thông tin cá nhân nào về Gudeson hay Johansen. Họ bảo tôi gọi điện đến phòng lưu trữ trung ương hồ sơ của Lực lượng Vệ quốc tại Berlin. Tại đó tôi đã nói chuyện với một lão già cau có tốt bụng nói rằng chỉ có số ít người Na Uy từng tham gia vào quân đội Đức chính quy. Nhưng khi tôi giải thích vấn đề với ông ấy, ông ấy nói rằng dù sao ông ấy cũng sẽ kiểm tra. Một lúc sau ông ấy gọi lại và nói rằng, đúng như dự đoán, ông ấy không tìm được điều gì về Daniel Gudeson. Tuy nhiên, ông ấy lại tìm thấy các bản sao một số giấy tờ liên quan đến một Gudbrand Johansen, cũng là người Na Uy. Theo các giấy tờ này thì có vẻ như ông ta đã được thuyên chuyển từ Lực lượng Vũ trang SS sang Lực lượng Vệ quốc vào năm 1944. Một ghi chú trên các bản sao cho thấy rằng các giấy tờ gốc đã được gửi đến Oslo vào mùa hè năm 1944, căn cứ theo người của chúng ta tại Berlin, điều đó chỉ có nghĩa là Johansen đã được chuyển tới đó. Ông ấy còn tìm được một số thư từ với một người bác sĩ đã ký tên trên các giấy chứng nhận y tế của Johansen. Tại Vienna.”

Harry ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng.

“Tên bác sĩ này là Christopher Brockhard, tại bệnh viện Rudolf II. Tôi đã kiểm tra với cảnh sát Vienna rồi, hóa ra cái bệnh viện này vẫn đang hoạt động đầy đủ. Họ thậm chí còn cung cấp cho tôi cả tên và số điện thoại của hơn hai mươi người từng làm việc tại đó trong chiến tranh, và vẫn còn sống.”

Người Đức đúng là biết lưu trữ hồ sơ thật, Harry nghĩ.

“Thế nên tôi bắt đầu gọi một vòng. Tôi nói tiếng Đức thật tệ.”

Tiếng cười của Halvorsen vang lên lạo xạo trong loa.

“Tôi đã gọi cho tám người rồi mới gặp được một nữ y tá có thể nhớ Gudbrand Johansen. Cô ta giờ là một bà già bảy mươi nhăm tuổi. Bà ấy nói bà nhớ ông ta rất rõ ràng. Anh sẽ có được số điện thoại và địa chỉ của bà ấy vào sáng mai. À mà quên nữa, tên bà ấy là Mayer. Helena Mayer.”

Một khoảng im lặng lạo xạo tiếp theo là một tiếng bíp, và tiếng cạch báo hiệu băng ghi âm đã ngừng.

•   •   •

Harry nằm mơ về Rakel, mơ về khuôn mặt cô đang vùi vào cổ anh, đôi bàn tay mạnh mẽ của cô, và những khối xếp hình Tetris cứ rơi mãi, rơi mãi. Nhưng chính giọng của Sindre Fauke làm anh bừng tỉnh vào nửa đêm và khiến anh nhìn trừng trừng bóng dáng một người trong bóng tối.

“Cậu phải tìm được Gudbrand Johansen.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv