Holmenkollen.
Ngày 11 tháng 5 năm 2000
Hôm ấy là buổi tối mùa xuân ấm áp nhất cho đến giờ. Harry đang lái xe, cửa xe mở, làn gió mát nhẹ mơn man khuôn mặt, mái tóc anh. Từ trên đầu đường Holmenkollen, anh có thể thấy vịnh hẹp Oslo và những hòn đảo rải rác xung quanh. Trông chúng như những vỏ sò màu nâu hơi lục. Những cánh buồm trắng đầu tiên của mùa mới đang tiến về phía đất liền để nghỉ đêm. Một vài học sinh mũ đỏ vừa rời ghế nhà trường đang đứng tiểu bên vệ đường, cạnh một chiếc xe buýt màu đỏ với đôi loa gắn trên mái. Tiếng nhạc phát ra ầm ầm: Won’t - you - be my lover…
Một phụ nữ cao tuổi mặc quần ống túm đi bộ đường dài, chiếc áo ngoài có mũ trùm đầu buộc quanh hông, nét mặt tuy mệt mỏi nhưng sung sướng, đang thong thả xuôi đường.
Harry dừng xe quá ngôi nhà một đoạn. Anh không muốn chạy lên hết đường xe vào nhà, mà anh cũng hoàn toàn không hiểu tại sao mình làm thế - anh nghĩ có lẽ vì đỗ như thế xem ra đỡ mang tính xâm phạm hơn. Dĩ nhiên là lố bịch, vì anh đến thăm hoàn toàn không báo trước, không được mời.
Đang đi nửa đường lên lối xe vào nhà, di động của anh kêu bíp bíp. Halvorsen gọi từ phòng lưu trữ Hồ sơ những kẻ phản bội.
“Chẳng có gì hết,” cậu ta nói. “Nếu Daniel Gudeson thực sự còn sống, nhất định ông ta đã không bị buộc tội sau chiến tranh.”
“Thế còn Signe Juul?”
“Bà ấy bị tuyên án một năm.”
“Nhưng không bao giờ phải ngồi tù. Còn gì đáng chú ý nữa không?”
“Hết rồi. Bây giờ họ đang sẵn sàng đuổi cổ tôi ra ngoài để đóng cửa đây.”
“Về nhà ngủ đi - có lẽ ngày mai chúng ta sẽ nghĩ ra cái gì đó.”
Harry đã đến dưới bậc thềm, đang chuẩn bị nhảy phóc lên một lượt thì cửa bật mở. Anh đứng im tại chỗ. Rakel mặc chiếc áo chui đầu và quần jean xanh; tóc cô rối bù và mặt cô nhợt nhạt hơn thường lệ. Anh tìm kiếm trong đôi mắt cô bất kỳ dấu hiệu nào rằng cô hạnh phúc khi gặp lại anh, nhưng chẳng thấy gì. Tuy nhiên cái cử chỉ lịch sự lưng chừng mà anh khiếp hãi nhất cũng thiếu vắng. Đôi mắt cô chẳng biểu hiện điều gì.
“Em nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài,” cô nói.
“Vào nhà đi.”
Oleg ở trong phòng khách, đang mặc bộ đồ ngủ ngồi xem ti-vi.
“Chào người thua cuộc!” Harry nói “Chẳng phải cháu đang phải luyện thêm trò Tetris à?”
Oleg cười khịt mà mắt không rời ti-vi.
“Anh luôn quên rằng trẻ con không hiểu được lời nói mỉa mai,” Harry nói với Rakel.
“Chú đã đi đâu thế?” Oleg hỏi.
“Đã ư?” Harry hơi bối rối trước nét mặt buộc tội của Oleg.
“Ý cháu là sao?”
Oleg bẻ vai.
“Cà phê không?” Rakel hỏi. Harry gật. Oleg và Harry ngồi im lặng xem cuộc di cư khó tin của linh dương đầu bò qua sa mạc Kalahari, trong khi Rakel dọn dẹp loảng xoảng trong bếp.
Cà phê và cuộc di cư, sẽ mất thời gian, “Năm mươi sáu nghìn điểm!” cuối cùng Oleg nói.
“Làm gì có,” Harry đáp.
“Cháu đứng đầu danh sách điểm cao nhất từ trước đến nay rồi.”
“Cho chú xem nào.”
Oleg đứng dậy bước ra khỏi phòng khách, đứng lúc Rakel mang cà phê vào phòng. Cô ngồi đối diện Harry. Anh lấy điều khiển từ xa vặn nhỏ tiếng móng gõ rầm rập. Cuối cùng chính Rakel phá tan sự im lặng.
“Vậy ngày 17 tháng Năm năm nay anh có làm gì không?”
“Làm việc thôi. Nhưng nếu em định có lời mời làm gì đó, anh sẽ xoay vần cả trời đất…”
Cô bật cười, tay xua xua ý kiến của anh.
“Xin lỗi, em chỉ muốn nói cho có chuyện. Nói chuyện khác đi.”
“Em đã bị ốm à?” Harry hỏi.
“Chuyện dài lắm.”
“Em có lắm chuyện đấy nhỉ!”
“Tại sao anh bỏ Thụy Điển về?” cô hỏi.
“Là Brandhaug. Cực kỳ lạ lùng, anh đã ngồi đúng chỗ này với ông ta.”
“Phải, cuộc sống phô bày những sự trùng hợp lạ lùng,” Rakelnói.
“Dù sao thì cũng lạ lùng đến mức em sẽ không thể cùng nó trốn vào tưởng tượng.”
“Anh không hiểu tí gì chuyện này đâu, Harry.”
“Ý em là sao?”
Cô thở dài, khuấy tách trà.
“Chuyện gì thế?” Harry hỏi. “Sao tối nay cả nhà dùng thông điệp mã hóa không vậy?”
Cô cố bật cười, nhưng rồi chỉ sụt sịt. Cảm lạnh mùa xuân, Harry nghĩ.
“Em… nó…”
Cô cố gắng mở đầu câu thêm mấy lần nữa, nhưng không nói được gì rành mạch. Thìa uống trà trong chén của cô đảo vòng vòng. Qua vai cô, Harry còn thấy một con linh dương đang bị cá sấu lôi xuống sông, chậm rãi và không thương tiếc.
“Em đã trải qua một quãng thời gian khủng khiếp,” cô nói. “Và em đã mòn mỏi đợi chờ anh.”
Cô quay về phía Harry, phải đến lúc này anh mới thấy rằng cô đang khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má và đọng lại dưới cằm. Cô không cố kìm nén.
“Vậy…” Harry mở miệng, và anh chỉ có thể nói được thế trước khi họ lao vào vòng tay nhau. Hai người dính chặt vào nhau như bám vào một chiếc phao. Harry đang run rẩy. Chỉ thế này thôi, Harry nghĩ. Chỉ thế này là đủ. Chỉ cần ôm cô ấy thế này thôi.
“Mẹ!” Tiếng kêu từ trên tầng một vọng xuống. “Máy GameBoy của con đâu?”
“Trong một ngăn kéo ở bàn trang điểm ấy,” Rakel kêu đáp lại bằng giọng run rẩy. “Tìm từ ngăn kéo trên cùng.”
“Hôn em đi,” cô thì thầm với Harry.
“Nhưng Oleg có thể…”
“Cái máy không có ở bàn trang điểm.”
• • •
Khi Oleg xuống nhà với máy GameBoy cuối cùng nó cũng tìm thấy trong thùng đồ chơi, ban đầu thằng bé không nhận thấy bầu không khí trong phòng khách và cười nhạo Harry vì anh đang ậm ừ tỏ vẻ quan tâm khi nhìn điểm số mới. Nhưng ngay sau khi Harry bắt đầu lập kỷ lục mới thì nghe Oleg nói, “Có gì trên mặt hai người thế kia?”
Harry nhìn Rakel, cô vừa kịp giữ vẻ mặt trang nghiêm trở lại.
“Đó là vì mẹ và chú quý nhau nhiều lắm!” Harry đáp, thay ba hàng bằng một hàng dài về bên phải. “Vậy là kỷ lục của cháu đang lung lay rồi đấy, người thua cuộc!”
Oleg phá lên cười, vỗ mạnh vào vai Harry.
“Không có cơ hội đâu. Chú mới là người thua cuộc.”