Chim Cổ Đỏ

Chương 84



Pháo đài Akershus.
Ngày 12 tháng Năm năm 2000.


Đã 2 giờ 30 sáng, lão già dừng xe cạnh một nhà kho thấp trên phố Akershusstranda. Nhiều năm trước con phố này là phố lớn chính tại Oslo. Nhưng sau khi đường hầm Fjellinje được mở thì Akershusstranda bị đóng lại một đầu và chỉ được công nhân làm việc tại các vũng tàu đậu sử dụng vào ban ngày. Cộng thêm là các khách làng chơi muốn một nơi khá yên để “đi dạo”. Giữa con phố và mặt nước có một vài nhà kho, phía bên kia là mặt phía Tây của pháo dài Akershus. Đương nhiên nếu ai chiếm được một ví trí tại Aker Brygge và sở hữu một ống ngắm súng trường xịn, chắc chắn sẽ thấy được những gì lão già thấy: cái lưng áo khoác màu xám giật mạnh lên mỗi khi người đàn ông mặc nó đẩy hông về phía trước và khuôn mặt ả đàn bà trang điểm rất đậm, say khướt đang bị thúc mạnh vào bức tường phía Tây của pháo đài, ngay dưới những khẩu đại bác. Hai chiếc đèn pha đứng hai bên cặp tình nhân đang giao phối, rọi sáng bề mặt đá và bức tường phía trên đầu họ.

Akershus, nhà tù của Lực lượng Vệ quốc trong Thế chiến II. Bên trong của pháo đài đóng cửa về đêm. Cho dù lão có khả năng tìm được đường vào, nguy cơ bị phát hiện tại nơi hành hình có thật này vẫn là quá lớn. Không ai thực sự biết bao nhiêu người đã bị bắn chết tại đây trong thời chiến, nhưng vẫn có tấm bảng tưởng niệm các chiến sĩ Kháng chiến Na Uy đã ngã xuống. Lão già biết rằng ít nhất một người trong số này là tội phạm và xứng đáng bị trừng phạt, bất kể ta nhìn nhận theo cách nào. Và chính tại đó họ đã bắn chết Vudkin Quisling cùng những người khác bị xử do phạm tội ác chiến tranh và bị kết án tử hình. Quisiing đã bị cầm tù trong tháp Powder. Ông già tự hỏi phải chăng tháp Powder đã gợi cảm hứng cho cuốn sách của Jens Bjomeboe. Trong đó tác giả mô tả ngồn ngộn chi tiết bao nhiêu phương thức hành quyết suốt nhiều thế kỷ. Phải chăng cảnh hành hình của đội xử bắn thực sự là hình ảnh cuộc hành hình Vidkun Quisling, vào một ngày tháng Mười năm 1945, khi họ dẫn kẻ phản bội ra quảng trường và băm nát cơ thể hắn ta bằng những phát đạn? Hay phải chăng như tác giả đã viết, họ đội lên đầu hắn cái mũ trùm, cột một vuông vải trắng bên trên trái tim hắn để đánh dấu? Phải chăng họ đã ra lệnh bắn bốn, năm lần rồi súng mới nổ? Và phải chăng những tay thiện xạ được huấn luyện bắn tồi đến mức ông bác sĩ đeo ống nghe buộc phải nói cần hành hình lại kẻ tử tù kia - cho đến khi họ bắn thêm bốn, năm lượt nữa, và cái chết diễn ra vì mất máu do nhiều vết thương trên bề mặt?

Lão già đã cắt phần mô tả ấy ra khỏi cuốn sách.

Áo khoác xám đã xong việc, đang trên đường xuống dốc về xe của mình. Ả điếm vẫn đứng tựa vào tường; kéo váy xuống như cũ, hút điếu thuốc thắp sáng màn đêm mỗi khi ả rít một hơi. Lão già chờ đợi. Ả dụi tắt điếu thuốc dưới giày cao gót, cất bước xuống lối đi đầy bùn quanh pháo đài về văn phòng của ả trên các con phố quanh ngân hàng Norges.

Lão quay lại ghế sau nơi một phụ nữ miệng bị nhét giẻ, đang nhìn lão trừng trừng giống hệt ánh mắt khiếp sợ lão đã thấy khi bà chợt tỉnh lại sau khi bị lão chụp thuốc mê. Lão thấy miệng bà đang mấp máy sau miếng giẻ.

“Đừng khiếp sợ thế, Signe!” lão nói, vươn người tới gắn cái gì đó lên áo khoác của bà. Bà cố gắng cúi đầu xuống để xem nó là cái gì, nhưng lão ép bà ngẩng đầu lên.

“Cùng đi dạo thôi nào!” lão nói. “Như chúng ta vẫn từng đi.”

Lão xuống xe, mở cửa sau, lôi bà ra ngoài đẩy bà đi trước mặt. Bà bị vấp và ngã trên sỏi trên mặt cỏ bên cạnh lối đi nhưng lão giật mạnh sợi dây thừng trói hai tay bà sau lưng, kéo bà đứng dậy. Lão để bà đứng ngay trước một trong những ngọn đèn pha, ánh đèn chiếu sáng đôi mắt bà.

“Đứng yên đó. Anh quên mất rượu rồi!” lão nói. “Rượu vang đỏ Ribeiro. Em vẫn nhớ được mà, đúng không? Đứng yên đấy, bằng không anh…”

Bà bị ánh sáng làm lóa mắt, lão phải dứ dứ lưỡi dao trước mặt bà cho bà thấy. Bất chấp ánh sáng chói chang, cặp đồng tử to đến mức đôi mắt bà trông như thể chỉ còn màu đen. Lão về xe và do thám xung quanh. Chẳng thấy ai hết cả. Lão lắng nghe nhưng chỉ nghe thấy âm thanh đều đều của thành phố. Rồi lão mở cốp xe. Đẩy cái túi rác to màu đen sang một bên, lão có thể cảm thấy xác con chó bên trong bắt đầu co cứng.

Lớp thép của khẩu súng trường Márklin ánh lên sắc ảm đạm.

Lão lấy khẩu súng ra và ngồi ở ghế trước. Hạ cửa kính xe xuống một nửa, lão kê khẩu súng trường lên đó. Khi ngước mắt lên, lão nhìn thấy cái bóng to của bà đang nhảy múa trên bức tường màu nâu hơi vàng thế kỷ mười sáu. Từ Nesodden cũng có thể thấy hình bóng suốt qua vịnh. Tuyệt đẹp.

Lão khởi động xe bằng tay phải, nổ máy. Lão nhìn lại xung quanh lần cuối rồi nhòm qua ống ngắm. Khoảng cách chưa đến năm mươi mét, chiếc áo khoác của bà lấp kín cả đường tròn kính ngắm. Lão chỉnh đích ngắm sang bên phải một chút, tâm ngắm đen cho lão thấy điều mình đang tìm - mảnh giấy trắng.

Lão thở ra một hơi từ trong phổi, ngón tay lão cong lại quanh cò súng.

“Chào mừng trở lại,” lão thì thầm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv