Trạm thu phí tại Alnabru.
Ngày 1 tháng Mười một năm 1999.
Con chim lông xám lọt vào tầm nhìn của Harry rồi lại đang bay ra. Anh ghì mạnh cò khẩu Smith & Wesson cỡ 38 trong khi nhìn qua mép ống ngắm về khoảng lưng bất động sau tấm kính. Ai đó đã nói về chuyện thời gian trôi chậm lại trên ti-vi ngày hôm qua.
Còi xe, Ellen. Nhấn cái còi chết tiệt ấy đi. Chắc hắn ta là nhân viên Mật vụ.
Thời gian trôi chậm lại, như vào đêm Giáng sinh trước khi ông già Noel đến. Chiếc mô tô đầu tiên đã chạy đến ngang buồng bán vé, con chim cổ đỏ vẫn chỉ là một chấm đen bên rìa tầm nhìn của anh. Thời gian trên ghế điện trước khi dòng điện…
Harry siết cò. Một, hai, ba lần.
Rồi thời gian tăng tốc dữ dội. Lớp kính màu trắng xóa đi, bắn tung mảnh vụn xuống mặt đường nhựa, anh nhác thấy một cánh tay biến mất dưới đường viền buồng bán vé trước khi tiếng êm ru của những lốp xe Mỹ đắt tiền xuất hiện - rồi đi mất.
Anh nhìn chằm chằm về phía buồng bán vé. Vài chiếc lá vàng xoáy tít lên bên đoàn xe mô tô vẫn lơ lửng trong không trung rồi mới hạ xuống gờ cỏ xám bẩn thỉu. Anh nhìn về phía buồng bán vé. Tất cả lại chìm vào im lặng, và trong một lúc anh chỉ nghĩ được một điều là anh đang đứng tại một trạm thu phí Na Uy bình thường vào một ngày thu Na Uy bình thường, với một trạm xăng Esso bình thường làm phông nền. Thậm chí còn có mùi của một buổi sáng lạnh lẽo bình thường: mùi lá mục rữa và khói xe. Bỗng dưng anh chợt hiểu: có lẽ chẳng có gì trong những chuyện này đã thực sự xảy ra.
Anh vẫn đang nhìn chăm chăm về phía buồng bán vé thì tiếng rền rĩ không ngớt của còi xe Volvo sau lưng anh cưa ngày làm đôi.