Văn phòng Moller.
Ngày 9 tháng Mười năm 1999.
Thanh tra Biame Moller đang nằm thì đúng hơn là ngồi trên ghế, hai cẳng chân dài thò ra giữa mấy chân bàn. Hai tay ông xếp sau đầu - một mẫu vật tuyệt đẹp cho thứ mà các nhà nghiên cứu chủng tộc thời đầu hay gọi là “sọ dài” - điện thoại kẹp chặt giữa tai và vai. Tóc ông cắt theo lối húi cua mà gần đây Hole ví von với kiểu tóc của Kevin Costner trong phim Vệ Sĩ. Moller chưa xem phim Vệ sĩ. Ông không đi xem phim đã mười lăm năm nay rồi vì số mệnh đã cho ông một ý thức trách nhiệm quá cỡ, quá ít thời gian, hai đứa con và một người vợ chỉ hiểu được ông phần nào.
“Vậy thì ta cứ theo chuyện đó,” Moller nói, bỏ điện thoại xuống và nhìn Harry qua cái bàn oằn xuống vì tài liệu, những gạt tàn thuốc đầy be và cốc giấy. Trên mặt bàn một tấm ảnh hai thằng bé ăn mặc như thổ dân da đỏ đánh dấu một trung tâm hợp lý giữa hỗn loạn.
“Cậu đây rồi, Harry”
“Tôi đây rồi, sếp.”
“Tôi đã đến dự một cuộc họp tại Bộ Ngoại giao có liên quan tới hội nghị thượng đỉnh trong tháng Mười một này ở Oslo. Tổng thống Mỹ sẽ đến…àmà cậu đọc tài liệu rồi nhỉ. Cà phê không, Harry?”
Moller đứng lên, chỉ cần hai sải chân bảy dặm ông đã tới được tủ hồ sơ mà trên đó, nằm ngay ngắn trên cùng một chồng tài liệu, máy pha cà phê đang phun ra thứ chất lỏng sền sệt.
“Cảm ơn sếp, nhưng tôi…”
Đã quá trễ nên Harry đưa tay đón lấy cốc cà phê nghi ngút khói.
“Tôi đặc biệt mong chờ chuyến viếng thăm của Mật vụ, tôi chắc chắn chúng ta sẽ có mối quan hệ thân ái với họ khi chúng ta và họ đã hiểu nhau rõ hơn!”
Moller chưa bao giờ học được cách vận dụng lối ăn nói mỉa mai. Đây chỉ là một trong nhiều điều Harry đánh giá rất cao ở sếp.
Moller co hai đầu gối vào cho đến khi đỡ đáy mặt bàn. Harry ngả người ra sau lấy bao Camel đã nhàu nát từ túi quần, nhướng một bên mày dò hỏi về phía Moller. Ông nhanh chóng đón bắt được tín hiệu, đẩy cái gạt tàn đầy ắp về phía anh.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm về an ninh dọc các tuyến đường đến và đi từ Gardermoen. Ngoài tổng thống ra còn có Barak.”
“Barak?”
“Edhud Barak. Thủ tướng Israel.”
“Trời ạ, vậy là lại sắp có thêm một thỏa thuận Oslo tuyệt vời nữa à?” Moller chán nản nhìn chằm chằm cột khói xanh đang cuộn lên trần nhà.
“Đừng bảo tôi cậu chưa nghe chuyện đó, Harry. Nếu không tôi sẽ còn lo lắng cho cậu hơn hiện giờ nữa. Chuyện này đã lên tất cả các trang nhất tuần trước rồi.”
Harry nhún vai.
“Thằng bé đưa báo không chịu đến đều đặn. Khiến kiến thức chung của tôi chịu những lổ hổng nghiêm trọng. Một thứ cản trở trầm trọng cho đời sống giao tế của tôi.” Anh cẩn thận nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, nhưng bỏ cuộc, đẩy cốc cà phê ra xa. “Và đời sống tình ái của tôi nữa.”
“Thật à?” Moller dò xét Harry với vẻ mặt cho thấy ông không biết nên thích thú hay khiếp sợ chuyện sắp xảy ra.
“Dĩ nhiên. Ai lại thấy một thằng đàn ông độ ba mươi lăm, biết tường tận cuộc sống của bao người trong chương trình Cuộc thám hiểm Robinson, thế mà lại hầu như không nhớ được tên vị nguyên thủ nào, hay là tổng thống Israel, là hấp dẫn?”
“Thủ tướng.”
“Thì đấy. Sếp hiểu ý tôi rồi đấy.”
Moller nhịn cười. Ông thường dễ cười. Và mềm lòng với viên sĩ quan có phần đau khổ với đôi tai to lộ ra từ mái đầu húi sát trông như hai cánh bướm đầy màu sắc. Cho dù đối với Moller, Harry chỉ gây cho ông nhiều rắc rối hơn niềm vui. Là người mới được thăng chức lên PAS, ông đã học được rằng lời răn thứ nhất đối với một công chức có các dự tính cho sự nghiệp là đề phòng. Khi Moller hắng giọng chuẩn bị thốt ra những câu hỏi gây lo nghĩ, ông đã quyết định sẽ hỏi, và sợ phải hỏi, bước đầu tiên ông nhíu mày cho Harry thấy rằng mối bận tâm của ông có tính chất chuyên môn, không phải thân mật.
“Tôi nghe nói cậu vẫn đang giết thời gian ở quán Schreder, Harry?”
“Đỡ hơn xưa rồi sếp. Trên ti-vi cũng lắm chương trình hay mà.”
“Nhưng cậu vẫn đang ngồi đó mà nốc rượu?”
“Họ không thích ta đứng đâu.”
“Thôi ngay đi. Cậu đang uống trở lại sao?”
“Tối thiểu thôi.”
“Tối thiểu thế nào?”
“Họ sẽ quẳng tôi ra ngoài nếu tôi uống ít hơn vậy.”
Lần này Moller không nhịn được cười nữa. “Tôi cần ba sĩ quan liên lạc để giữ an ninh cho tuyến đường,” ông nói. “Mỗi người sẽ được tùy nghi sử dụng mười người từ các khu vực cảnh sát tại Akershus, cộng thêm hai học viên năm cuối trường sĩ quan. Tôi đã nghĩ đến Tom Waaler…”
Waaler. Thằng khốn phân biệt chủng tộc nhưng đang ở ngay trong danh sách đề bạt cho chức vụ thanh tra. Harry đã nghe nói đủ về các hoạt động chuyên môn của Waaler để biết chúng xác nhận tất cả các định kiến người dân có thể có đối với cảnh sát. Trừ một điều: thật không may, Waaler không phải là thằng ngu. Những thành tích khi hắn làm điều tra viên ấn tượng đến mức chính Harry phải thừa nhận hắn kiểu gì cũng xứng đáng được thăng chức.
“Và Weber…”
“Cái lão già bẳn tính ấy à?”
“… và cậu nữa, Harry.”
“Nói lại xem nào?”
“Cậu nghe rồi đấy.”
Mặt Harry nhăn nhó.
“Cậu có phản đối gì không?” Moller hỏi.
“Dĩ nhiên là có.”
“Tại sao? Đây là một nhiệm vụ vẻ vang, Harry. Niềm tự hào của cậu đấy.”
“Thế á?” Harry giận dữ dụi điếu thuốc vào gạt tàn. “Hay đây là giai đoạn tiếp theo trong quá trình phục hồi?”
“Ý cậu là sao?” Bjame Moller có vẻ bị xúc phạm.
“Tôi biết rằng sếp đã bất chấp lời khuyên đúng, đã có bất đồng với một vài người khi sếp tiếp nhận tôi về lại đội sau vụ Bangkok. Và tôi mãi mãi biết ơn sếp vì điều đó. Nhưng cái gì thế này? Sĩ quan liên lạc sao? Nghe như một nỗ lực chứng minh với những kẻ còn nghi ngờ rằng sếp đã đúng, còn bọn họ thì sai. Rằng Hole đang trồi lên, rằng có thể giao trách nhiệm cho anh ta và đủ thứ.”
“Vậy sao?” Bjame Moller lại chắp hai tay sau đầu.
“Vậy sao á?” Harry nhại lại. “Có phải đằng sau chuyện này là thế không? Tôi lại chỉ là một con tốt?”
Moller buông tiếng thở dài thất vọng.
“Chúng ta đều là con tốt cả, Harry. Luôn luôn có một động cơ ngầm. Chuyện này không tồi tệ hơn bất kỳ chuyện gì khác. Hãy làm tốt công việc rồi điều đó sẽ tốt cho cả hai chúng ta. Chuyện này khó đến thế hay sao?”
Harry khịt mũi, định nói gì đó, kiềm chế, lấy đà lần nữa, nhưng rồi lại thôi. Anh búng một điếu nữa trong bao ra.
“Chỉ là tôi cảm thấy mình như một con ngựa chết tiệt cho thiên hạ đặt cược. Và tôi ghét cay ghét đắng trách nhiệm.”
Harry để thõng điếu thuốc trên môi mà không châm lửa.
Anh nợ Moller ân huệ này, nhưng nếu anh làm hỏng bét thì sao? Moller đã nghĩ đến điều đó chưa? Sĩ quan liên lạc à? Bây giờ anh đã kiêng rượu được một thời gian rồi, nhưng anh vẫn phải thận trọng, từng ngày một. Chết tiệt, chẳng phải đó là một trong những lý do anh trở thành điều tra viên sao? Để tránh có người ở dưới mình, và càng ít người trên mình càng tốt? Harry cắn xuống đầu lọc điếu thuốc.
Họ nghe thấy những giọng nói ngoài hành lang cạnh máy pha cà phê. Nghe giống như Waaler. Tiếp theo là những tràng cười. Có lẽ là của cô nhân viên văn phòng mới. Trong mũi anh vẫn còn mùi nước hoa của cô ta.
“Mẹ kiếp!” Harry nói. Mẹ-kiếp. Với hai chữ, khiến điếu thuốc nảy lên hai lần trên miệng.
Moller nhắm mắt suốt lúc Harry chìm trong suy tư, rồi giờ ông hé mắt ra. “Tôi xem đó như một lời đồng ý nhé?”
Harry đứng dậy bước ra ngoài chẳng nói tiếng nào.