Căn hộ của Halvorsen.
Ngày 6 tháng Năm năm 2000.
Khi Halvorsen thức giấc vì tiếng chuông điện thoại, những con số dạ quang trên đồng hồ báo thức kỹ thuật số chỉ 1 giờ 30 sáng.
“Là Hole đây. Cậu ngủ rồi à?”
“Không,” Halvorsen đáp, chẳng hiểu tại sao mình phải nói dối.
“Tôi vừa nghĩ ra hai chuyện về Sverre Olsen.”
Từ tiếng thở và tiếng xe cộ đằng sau thì nghe như Harry đang ra ngoài đi dạo.
“Tôi biết anh muốn biết điều gì,” Halvorsen đáp. “Sverre Olsen đã mua một đôi ủng dã chiến tại cửa hàng Top Secret ở phố Henrik Ibsens. Họ đã nhận ra hắn từ tấm ảnh và họ còn cho chúng tôi cả ngày tháng nữa. Anh biết đấy, Kripos đã tới đó kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của hắn có liên quan đến vụ Hallgrim Dale trước Giáng sinh. Nhưng tôi đã fax tất cả các thông tin này đến văn phòng của anh sớm ngày hôm nay rồi.”
“Tôi biết. Bây giờ tôi vừa từ đó về mà.”
“Bây giờ à? Tôi tưởng hôm nay anh ra ngoài ăn tối?”
“À chúng tôi ăn xong sớm mà.”
“Và anh quay lại làm việc luôn à?” Halvorsen hỏi, không tin.
“Phải, tôi cho rằng nên làm thế. Chính bản fax của cậu đã khiến tôi suy nghĩ. Tôi đang tự hỏi liệu mai cậu có thể kiểm tra vài thứ khác giúp tôi không.”
Halvorsen làu bàu. Trước hết, Moller đã chỉ thị cho cậu ta theo cách không chấp nhận bất kỳ sự hiểu lầm nào: Harry không còn liên quan gì đến vụ Ellen Gjelten nữa. Và thứ hai: mai là thứ Bảy.
“Còn đó không, Halvorsen?”
“Còn.”
“Tôi có thể hình dung được Moller đã nói gì. Đừng để ý. Bây giờ cậu có cơ hội học hỏi thêm một chút về công việc điều tra đấy.
“Vấn đề là, Harry…”
“Im mà nghe đi, Halvorsen.”
Halvorsen tự nguyền rủa chính mình. Và lắng nghe.