Bữa ăn tối.
Ngày 5 tháng Năm năm 2000.
Tiếng cười của Rakel xuyên qua những tiếng nói chuyện rì rầm không ngừng, tiếng muỗng nĩa và bồi bàn tíu tít trong nhà hàng chật ních người.
“… anh gần như sợ khi thấy có tin nhắn trên máy trả lời tự động,” Harry nói. “Em có biết cái con mắt nháy nháy nhỏ tí đó không. Và sau đó là giọng nói quyền uy của em đấy.”
Anh hạ thấp giọng xuống thành một âm trầm.
“Tôi là Rakel đây. Bữa tối lúc tám giờ vào thứ Sáu. Không được quên, com lê tử tế và mang theo ví. Helge cũng sợ đến phát khiếp. Anh phải cho nó hai lõi kê nó mới bình tĩnh lại được đấy.”
“Em không nói thế mà!” cô phản đối giữa những tràng cười. “Cũng như nhau thôi.”
“Không phải mà! Vì đấy là lỗi của anh. Vì tin nhắn anh có sẵn trên máy trả lời tự động.”
Cô cố gắng nhại lại cái giọng trầm tương tự: “Hole đây. Xin cứ nói. Nghe nó rất… rất..!”
“Rất Harry?”
“Chính xác!”
Bữa ăn tối thật hoàn hảo, buổi tối thật hoàn hảo, và giờ là lúc làm hỏng nó, Harry nghĩ.
“Meirik đã ra lệnh cho anh. Anh phải đi Thụy Điển làm một nhiệm vụ ngầm,” anh nói, táy táy máy ly nước khoáng Farris. “Sáu tháng. Sau cuối tuần này anh sẽ đi.”
“Ồ.”
Anh ngạc nhiên khi không nhìn thấy một phản ứng nào in trên nét mặt cô.
“Anh đã gọi cho Sis và bố cho họ biết sớm ngày hôm nay rồi!” anh nói tiếp. “Bố anh đã nghe máy. Ông còn chúc anh may mắn nữa chứ.”
“Tốt rồi.” Cô tặng anh một nụ cười thoáng qua, rồi loay hoay với thực đơn món tráng miệng.
“Oleg sẽ nhớ anh đấy!” cô nói thấp giọng.
Anh nhìn cô, nhưng không bắt được ánh mắt cô.
“Vậy còn em thì sao?” anh hỏi.
Một nụ cười gượng gạo lướt qua mặt cô.
“Họ có món kem chuối kiểu Tứ Xuyên này,” cô nói.
“Gọi hai phần đi.”
“Em cũng sẽ nhớ anh,” cô nói, đôi mắt cô nhìn sang trang tiếp theo trong thực đơn.
“Đến mức nào?”
Cô nhún vai.
Anh lặp lại câu hỏi. Và ngắm nhìn cô hít một hơi. Cô đã sẵn sàng để nói, nhưng chỉ có làn hơi bật ra. Cô bắt đầu lại. Và rồi nó đã đến.
“Xin lỗi, Harry. Nhưng ngay lúc này chỉ có chỗ cho một người đàn ông trong cuộc đời em thôi. Người đàn ông bé bỏng sáu tuổi.”
Anh cảm thấy như cả một xô nước đá lạnh buốt dội xuống đầu.
“Thôi nào,” Harry nói. “Anh không thể sai đến thế.”
Cô ngước mắt lên khỏi cuốn thực đơn với nét dò hỏi trên mặt.
“Em và anh!” Harry nói, rướn người qua bàn. “Ở đây, tối nay. Chúng ta đang tán tỉnh nhau. Chúng ta đang vui vẻ. Nhưng chúng ta muốn nhiều hơn thế. Em muốn nhiều hơn thế.”
“Có lẽ thế.”
“Không phải là có lẽ. Mà là tuyệt đối chắc chắn. Em muốn mọi thứ.”
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì sao? Em phải nói anh nghe, đó là thì sao đấy, Rakel. Vài hôm nữa là anh sẽ đến một bãi rác nào đó bên Thụy Điển. Anh không phải là một kẻ hư hỏng. Anh chỉ muốn biết anh có gì chờ đợi để mùa thu này còn về hay không.”
Bốn mắt họ giao nhau và lần này anh nhìn vào mắt cô. Một lúc lâu. Cuối cùng cô bỏ thực đơn xuống.
“Em xin lỗi. Thật lòng em không muốn mọi chuyện lại thế này. Em biết thế này nghe sẽ thật lạ lùng, nhưng… lựa chọn khác sẽ không có kết quả đâu!”
“Lựa chọn gì?”
“Làm những gì em thấy muốn làm. Đưa anh về nhà, cởi hết quần áo và làm tình cả đêm.”
Cô thì thầm đoạn cuối thật nhanh và dịu dàng. Như thể cô muốn đợi đến tận phút cuối cùng để nói điều này. Nhưng khi thốt ra, nó phải được nói chính xác như thế. Thẳng băng và không hoa mỹ.
“Vậy một đêm nữa thì sao?” Harry nói. “Vậy vài đêm thì sao? Vậy thì đêm mai, đêm mốt, rồi tuần tới rồi…”
“Thôi đi!” Trên sống mũi cô có nét giận dữ. “Anh phải hiểu, Harry. Sẽ chẳng được gì đâu.”
“Đúng vậy.” Harry rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Anh để cô vuốt ve cằm anh, vuốt ve môi anh. Sự đụng chạm nhẹ nhàng ấy chạy suốt các dây thần kinh của anh như cú sốc điện, để lại một nỗi đau âm ỉ.
“Không phải tại anh, Harry. Một thời gian em đã nghĩ mình có thể làm lại chuyện đó. Em đã trải qua rất nhiều cuộc tranh cãi. Hai người lớn. Không còn liên quan đến ai khác nữa. Không cam kết và đơn giản. Và một người đàn ông em có cảm tình hơn hẳn bất kỳ ai khác kể từ… kể từ cha của Oleg. Đó là lý do nó sẽ không dừng lại với chỉ một lần. Và điều đó… điều đó không tốt.”
Cô chìm trong im lặng.
“Có phải vì cha của Oleg là một kẻ nghiện rượu không?”
“Tại sao anh lại hỏi vậy?”
“Anh không biết. Việc đó có thể giải thích lý do tại sao em không muốn có liên quan gì đến anh. Không phải là em cần ở với một thằng nghiện rồi mới biết rằng anh không phải người xứng hợp, nhưng…”
Bàn tay cô đặt lên bàn tay anh.
“Anh là người hấp dẫn mà, Harry. Không phải thế đâu.”
“Vậy thì đó là gì?”
“Đây là lần cuối cùng. Vì chuyện này đấy. Chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Đôi mắt cô nhìn anh chăm chú. Và bây giờ anh đã trông thấy nó. Không còn là những giọt lệ vì cười sáng lấp lánh trong khóe mắt cô.
“Và phần còn lại của câu chuyện?” anh hỏi, gượng một nụ cười. “Có phải giống như mọi điều khác ở POT, đều dựa trên cơ sở cần-phải-biết không?”
Cô gật đầu.
Phục vụ đến bàn của họ, nhưng chắc anh ta cảm nhận được giờ không phải lúc nên lại thôi.
Cô mở miệng ra định nói gì đó. Harry có thể thấy rằng cô sắp khóc. Cô cắn môi dưới. Rồi cô bỏ khăn ăn xuống khăn trải bàn, xô ghế về phía sau, đứng dậy không nói lời nào và quay gót. Harry vẫn ngồi yên, nhìn chằm chằm chiếc khăn ăn. Anh nghĩ chắc cô đã nắm nó trong tay một lúc rồi, bởi chiếc khăn vo tròn lại. Anh nhìn nó từ từ nở bung ra như một bông hoa giấy trắng muốt.