Phố Vibes.
Ngày 8 tháng Năm năm 2000.
Mùi cà phê mới pha nhẹ phả vào trong hành lang, nơi Harry đang móc áo khoác lên giá treo đã chật ních.
“Cảm ơn đã chịu gặp tôi dù được báo trước gấp gáp thế này, ông Fauke.”
“Có gì đâu!” Fauke lẩm bẩm từ trong bếp. “Một lão già như tôi hạnh phúc được giúp còn chưa hết. Nếu tôi có thể giúp.”
Ông rót cà phê vào hai tách to và đặt lên mặt bàn bếp. Harry lần mấy đầu ngón tay theo bề mặt gồ ghề của chiếc bàn gỗ sồi nặng nề thẫm màu.
“Từ Provence đấy,” Fauke nói không cần đợi nhắc. “Vợ tôi thích đồ nội thất nông thôn Pháp.”
“Chiếc bàn đẹp tuyệt. Vợ ông có khiếu thẩm mỹ đấy.”
Fauke mỉm cười.
“Cậu đã có vợ chưa? Chưa à? Chưa từng kết hôn? Cậu biết đấy, không nên để quá lâu đâu. Lúc nào cũng sống một mình rồi ta sẽ đâm ra khó tính.”
Anh bật cười.
“Tôi biết mình đang nói về cái gì. Khi kết hôn tôi đã quá ba mươi. Ở tuổi đó hồi ấy là muộn lắm rồi. Tháng Năm năm 1955.”
Anh chỉ tay vào một tấm ảnh treo trên tường, phía trên bàn bếp.
“Có thật kia là vợ ông không?” Harry hỏi. “Tôi tưởng đó là Rakel chứ?”
“À phải, tất nhiên rồi,” ông đáp sau khi mới đầu ngạc nhiên nhìn Harry, “Tôi quên mất rằng cậu và Rakel biết nhau từ bên POT.”
Họ cùng bước vào phòng khách nơi các xấp giấy đã dày lên kể từ lần trước anh đến thăm, chiếm hết các ghế ngoại trừ một chiếc cạnh bàn. Fauke thu xếp một chỗ cho họ ngồi cạnh chiếc bàn cà phê đầy tràn.
“Cậu có tìm được gì về những cái tên tôi cho cậu chưa?” ông hỏi.
Harry tóm tắt những gì anh đã phát hiện được.
“Tuy nhiên, có một vài nhân tố mới,” anh nói. “Một nữ cảnh sát đã bị giết.”
“Tôi có đọc về thông tin này trên báo.”
“Vụ này được giải quyết xong rồi. Chúng tôi đang chờ các kết quả xét nghiệm ADN. Ông có tin vào những sự trùng hợp không, Fauke?”
“Không hẳn.”
“Tôi cũng thế. Đó là lý do tôi luôn tự hỏi mình tại sao cũng những người đó luôn xuất hiện trong các vụ án rõ ràng không liên quan đến họ. Cũng vào buổi tối Ellen Gjelten bị giết, cô ấy để lại một in nhắn trên máy trả lời tự động của tôi nói rằng “Bây giờ chúng ta tìm được hắn rồi. Cô ấy đang giúp tôi tìm kiếm một kẻ đã đặt hàng khẩu súng Mãrklin từ Johannesburg. Dĩ nhiên, không cần phải có mối liên hệ nào giữa người này với kẻ sát nhân, nhưng đó là những suy nghĩ đi liền với nhau. Đặc biệt vì cô ấy rõ ràng rất quan tâm đến chuyện liên lạc với tôi. Tôi đã theo đuổi vụ này suốt mấy tuần rồi, nhưng cô ấy vẫn cố gắng liên hệ với tôi vài lần vào tối hôm đó. Và nghe giọng cô ấy dường như rất kích động. Việc đó có thể cho thấy rằng cô ấy cảm thấy bị đe dọa.”
Harry để ngón trỏ lên bàn cà phê.
“Một người trong danh sách của ông, Hallgrim Dale, đã bị giết vào mùa thu năm ngoái. Trong con ngõ người ta phát hiện ra ông ta, ngoài vài thứ khác, còn chỗ nôn ọe. Mối liên kết chưa tìm ra được ngay vì nhóm máu không phù hợp với nhóm máu của nạn nhân. Hình ảnh một kẻ sát nhân chuyên nghiệp cực kỳ máu lạnh không thích hợp với một kẻ nôn mửa tại hiện trường vụ án. Tuy nhiên, Kripos không loại trừ khả năng rằng chỗ nôn mửa thuộc về kẻ sát nhân nên gửi mẫu nước bọt đi xét nghiệm ADN. Sớm ngày hôm nay, một đồng nghiệp của tôi đã so sánh các kết quả này với các xét nghiệm được tiến hành trên chiếc mũ tìm thấy cạnh nữ cảnh sát bị sát hại. Chúng giống nhau.”
Harry dừng lại nhìn người đàn ông kia.
“Tôi hiểu,” Fauke đáp. “Cậu nghĩ hung thủ chỉ có thể là một kẻ đó mà thôi.”
“Không, tôi không nghĩ vậy. Tôi chỉ nghĩ rằng có thể có một liên kết giữa những kẻ sát nhân. Không đời nào cả hai lần Sverre Olsen đều ở quanh đó.”
“Tại sao hắn lại không thể giết cả hai người?”
“Dĩ nhiên có thể hắn đã làm thế, nhưng có một sự khác biệt căn bản giữa kiểu bạo lực Sverre Olsen đã dùng với vụ sát hại Hallgrim Dale. Ông đã từng thấy tổn thương về thể chất mà một chiếc gậy đánh bóng chày có thể gây ra chưa? Phần gỗ mềm làm giập nát xương, làm vỡ hết các cơ quan nội tạng như thận và gan. Ngoài da thường không bị tổn thương và nạn nhân thường tử vong do xuất huyết trong. Trong trường hợp của Hallgrim Dale, động mạch cảnh bị đứt. Chính vì cách giết người này, máu tuôn ra xối xả. Ông hiểu không?”
“Có, nhưng tôi không hiểu cậu đang muốn đến đâu.”
“Mẹ của Sverre Olsen có nói với một cảnh sát rằng Sverre không chịu được khi nhìn thấy máu.”
Tách cà phê của Fauke đang đưa lên miệng ngừng lại giữa chừng. Ông lại đặt tách xuống.
“Phải, nhưng…”
“Tôi biết ông đang nghĩ gì - rằng hắn vẫn có thể làm được điều đó. Chuyện hắn không chịu được khi nhìn thấy máu có thể giải thích tại sao hắn nôn mửa. Nhưng vấn đề là kẻ sát nhân không phải lần đầu sử dụng dao. Theo báo cáo của nhà nghiên cứu bệnh học, đó là nhát cắt hoàn hảo như phẫu thuật. Chỉ ai biết rõ mình đang làm gì mới có thể làm được điều đó.”
Fauke chậm rãi gật đầu.
“Tôi hiểu ý cậu muốn nói gì,” ông đáp.
“Trông ông có vẻ trầm ngâm!” Harry nói.
“Tôi nghĩ tôi biết lý do tại sao cậu tới đây. Cậu đang tự hỏi liệu có ai trong số những người lính ở Sennheim có khả năng giết người kiểu này.”
“Đúng. Liệu có người nào không?”
“Có đấy.” Fauke nắm chặt tách cà phê bằng cả hai tay, đôi mắt ông lan man vào khoảng không. “Người mà cậu đã không tìm được. Gudbrand Johansen – Tôi đã nói với cậu, chúng tôi gọi anh ta là chim cổ đỏ, đúng không nhỉ?”
“Ông có thể kể cho tôi nghe thêm về ông ấy không?”
“Được, nhưng chúng ta phải pha thêm cà phê đã.”