Chim Cổ Đỏ

Chương 62



POT.
Ngày 2 tháng Năm năm 2000.


Cơn mưa quất xuống rào rào cả buổi sáng trước khi mặt trời bất ngờ, xấc xược xuất hiện, và chỉ trong chớp mắt đã thiêu cháy hết toàn bộ mây trên trời. Harry đang ngồi gác chân lên bàn, hai tay xếp sau gáy, tự gạt mình rằng anh đang nghĩ đến khẩu súng trường Marklin. Nhưng những suy nghĩ của anh lang thang bên ngoài ô cửa sổ, dọc theo những con phố mới tắm gội giờ đây tỏa lên mùi ấm áp, dọc theo lớp nhựa đường mới và những đường xe điện lên đến tận đầu Holmenkollen, đến những lối tuyết mờ mờ màu xám vẫn đang nằm dưới bóng rừng cây vân sam, nơi Rakel, Oleg và anh đã nhảy lò cò trên các lối đi đầy bùn nhằm tránh các vũng nước sâu nhất. Harry có hồi ức mơ hồ về những lần đi dạo ngày Chủ nhật ấy khi anh ở tầm tuổi của Oleg. Nếu đó là những cuộc đi bộ dài, và anh cùng Sis tụt lại sau, bố anh thường để mấy miếng sô cô la trên các cành cây thấp nhất. Sis vẫn còn tin rằng các thanh sô cô la Kvikklunsj mọc ở trên cây.

Oleg không nói chuyện nhiều với Harry trong hai lần đầu anh đến thăm. Nhưng thế cũng tốt. Harry cũng chẳng biết phải nói gì với Oleg. Sự lúng túng của họ đã thoải mái hơn chút khi Harry phát hiện ra thằng bé chơi trò Tetris trên máy GameBoy. Không một chút nhân nhượng hay xấu hổ, Harry chơi hết sức mình và thắng thằng bé sáu tuổi đến hơn 40.000 điểm. Sau đó Oleg bắt đầu hỏi Harry về các vụ án, rằng tại sao tuyết lại có màu trắng rồi bao thứ khác nữa đủ khiến đàn ông phải nhăn trán, tập trung hết sức quên cả xấu hổ. Chủ nhật tuần trước khi Oleg thấy một con thỏ rừng khoác bộ lông mùa đông, nó liền chạy lên trước, bỏ lại Harry nắm tay Rakel. Bên ngoài trời rất lạnh, trong nhà thì ấm áp. Cô ngoảnh đầu lại mỉm cười với Harry mà cô vung vẩy hai tay, như thể muốn nói: Chúng ta đang chơi trò chơi, đây không phải là thật. Anh đã nhận thấy cô đâm căng thẳng khi mọi người đến gần và anh phải buông tay cô. Sau đó họ uống ca cao trên các con dốc Frogner, Oleg đã hỏi tại sao trời lại sang xuân.

Anh đã mời Rakel ra ngoài dùng bữa. Đây là lần thứ hai. Lần đầu tiên cô nói sẽ suy nghĩ rồi gọi lại và từ chối. Lần này cô cũng nói sẽ suy nghĩ, nhưng ít nhất cô đã không từ chối. Chưa từ chối.

Điện thoại reo. Đó là Halvorsen. Giọng cậu ta có vẻ ngái ngủ.

“Tôi đã kiểm tra 70 trong số 110 nghi phạm sử dụng vũ khí trong các vụ tấn công GBH,” cậu ta nói. “Đến giờ này, tôi đã tìm được tám kẻ đầu trọc.”

“Làm sao cậu tìm ra được?”

“Tôi đã gọi cho chúng. Thật kinh ngạc làm sao khi nhiều tên trong bọn ở nhà lúc bốn giờ sáng.”

Halvorsen phá lên cười hơi hoang mang khi đầu dây bên kia Harry im bặt.

“Cậu gọi cho từng người một à?” Harry hỏi.

“Tất nhiên,” Halvorsen nói. “Hoặc gọi vào di động của chúng. Thật kinh ngạc khi nhiều tên trong bọn…”

Harry ngắt lời.

“Và cậu đã hỏi những tên tội phạm tàn bạo này, rằng chúng có phiền không khi tự cung cấp một bản mô tả chi tiết cho cảnh sát à?”

“Không hẳn thế. Tôi đã nói chúng ta đang tìm một nghi phạm tóc đỏ dài, và hỏi chúng gần đây chúng có nhuộm tóc không,” Halvorsen đáp.

“Tôi không hiểu ý cậu.”

“Nếu anh cạo trọc đầu rồi, anh sẽ trả lời thế nào?”

“Hừm,” Harry nói. “Rõ ràng là ở trên Steinkjer có vài kẻ khôn ngoan.”

Vẫn là tiếng cười căng thẳng ấy.

“Fax danh sách lên cho tôi nhé,” Harry nói.

“Anh sẽ có được nó ngay khi tôi quay về.”

“Quay về?”

“Khi tôi vào thì có một cảnh sát dưới này đang đợi tôi. Cần được xem những ghi chép vụ án mà tôi đang xử lý. Hẳn là khẩn cấp.”

“Tôi tưởng giờ Kripos đang giải quyết vụ Gjelten cơ mà,” Harry đáp.

“Rõ ràng là không phải.”

“Là ai thế?”

“Tôi nghĩ anh ta tên là Vole, hay đại loại thế,” Halvorsen đáp.

“Chẳng có Vole nào ở Đội Hình sự đâu. Ý cậu có phải Waaler không?”

“Đúng rồi!” Halvorsen nói, và hơi xấu hổ nói thêm, “ngay bây giờ có nhiều cái tên mới quá…”

Harry cảm thấy muốn quở mắng thậm tệ tay cảnh sát trẻ này một trận vì tội trao hồ sơ vụ án cho người cậu ta còn chẳng hề biết, nhưng đây không phải là lúc để gay gắt với cậu ta. Cậu này đã thức suốt ba đêm liền rồi, và có lẽ sắp gục đến nơi.

“Làm giỏi lắm!” Harry nói, và vừa định gác máy.

“Đợi đã! Số fax của anh?”

Harry nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Những đám mây lại bắt đầu tụ trên ngọn Ekeberg.

“Cậu sẽ tìm thấy nó trong danh bạ,” anh đáp.

•   •   •

Điện thoại reo ngay khi anh vừa bỏ xuống. Là Meirik, ông ta đề nghị anh đến văn phòng ông ta ngay lập tức.

“Cái báo cáo về đám Quốc xã mới sao rồi?” ông hỏi ngay khi thấy Harry bên ngưỡng cửa.

“Tệ lắm!” Harry đáp, ngồi thụp xuống ghế. Trong bức tranh trên đầu Meirik, nhà vua và hoàng hậu Na Uy đang nhìn thẳng xuống anh. “Phím E trên bàn phím của tôi bị kẹt.”

Meirik gượng một nụ cười, gần giống người đàn ông trong bức tranh, và đề nghị Harry tạm thời quên báo cáo ấy đi.

“Tôi cần cậu làm một việc khác. Chánh phòng Thông tin từ các công đoàn vừa mới gọi. Hôm nay phân nửa lãnh đạo công đoàn vừa nhận được các bản fax có lời dọa giết. Ký tên là 88, một dạng viết tắt của Heil Hitler(39). Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng lần này nó rò rỉ ra truyền thông. Họ đã bắt đầu réo chúng ta rồi. Chúng ta đã xoay xở lần theo dấu những lời dọa giết đến một máy fax công cộng tại Klippan. Đó là lý do chúng ta phải xem lời đe dọa này là nghiêm trọng.”

“Klippan à?”

“Một nơi nhỏ bé nằm cách Helsingborg ba dặm về phía Đông. Mười sáu nghìn dân và là cái ổ Quốc xã tồi tệ nhất Thụy Điển. Cậu sẽ thấy ở đó những gia đình đã từng là Quốc xã đời này sang đời khác từ những năm ba mươi. Một số kẻ Quốc xã mới Na Uy đã đi hành hương đến đó để xem và học hỏi. Tôi muốn cậu gói ghém một cái túi lớn đi, Harry.”

Harry có một linh cảm khó chịu.

“Chúng tôi cử cậu đến đó làm công tác ngầm, Harry. Cậu phải thâm nhập vào mạng lưới địa phương. Công việc, nhân thân và các chi tiết khác chúng tôi sẽ giải quyết cho cậu từng thứ một. Hãy chuẩn bị tinh thần ở lại đó một thời gian dài đi. Các đồng nghiệp Thụy Điển của chúng ta đã lo tìm chỗ đâu đó để cậu ở rồi.”

“Công tác ngầm,” Harry lặp lại. Anh gần như không tin nổi vào tai mình. “Tôi có biết đếch gì về việc làm gián điệp đâu, Meirik. Tôi là một điều tra viên. Hay ông đã quên rồi?”

Nụ cười của Meirik biến thành một đường mỏng dính nguy hiểm.

“Cậu sẽ học nhanh thôi, Harry. Không thành vấn đề đâu. Hãy xem đó như một trải nghiệm thú vị, hữu ích.”

“Hừm. Trong bao lâu?”

“Vài tháng. Tối đa là sáu.”

“Sáu?” Harry thét lên.

“Tích cực đi, Harry. Cậu chẳng có ràng buộc gia đình nào hết, chẳng có…”

“Còn ai trong nhóm nữa?”

Meirik lắc đầu.

“Không có nhóm nào hết. Cậu làm việc một mình. Dường như theo cách đó đáng tin cậy hơn. Và cậu báo cáo trực tiếp cho tôi.”

Harry đưa tay xoa cằm.

“Sao lại là tôi, Meirik? Ông có cả một phòng ban ở đây toàn các chuyên gia về thâm nhập và cực hữu cơ mà.”

“Bao giờ cũng có lần đầu tiên.”

“Vậy còn vụ súng trường Marklin thì sao? Chúng tôi đã truy dấu nó đến một tên Quốc xã cũ, và giờ là những lời dọa giết ký tên Heil Hitler. Chẳng phải tốt hơn là tôi tiếp tục công việc ở đây…”

“Tôi đã quyết định rồi, Harry.” Meirik không buồn mỉm cười nữa.

Thứ gì đó ám muội. Harry đánh hơi thấy từ xa, nhưng anh không biết đó là gì hay từ đâu. Anh đứng lên, Meirik cũng làm theo ngay.

“Sau cuối tuần này cậu đi nhé,” Meirik nói, chìa tay ra.

Harry chợt nhận thấy làm vậy thật kỳ quặc, và dường như đúng lúc đó ý nghĩ ấy cũng thoáng qua tâm trí Meirik - có sự e dè trên vẻ mặt ông ta. Nhưng giờ đã quá muộn. Bàn tay lửng lơ giữa khoảng không, vô dụng, mấy ngón tay xòe ra, Harry liền áp bàn tay vào, để chóng kết thúc tình huống ngượng ngập này.

•   •   •

Khi Harry đi ngang Linda ở quầy tiếp tân, chị ta kêu lên với anh rằng có một bản fax để trong hộc tủ cho anh, nên Harry tiện thể lấy luôn. Là danh sách của Halvorsen. Mắt anh lướt qua những cái tên trong khi nặng nề lê bước lên hành lang, cố gắng hiểu ra phần nào của anh sẽ hưởng lợi từ việc giao du với bọn Quốc xã mới trong cái hang ổ nào đó ở miền Nam Thụy Điển. Không phải phần trong anh đang cố tỉnh táo. Không phải phần trong anh đang đợi câu trả lời của Rakel về lời mời ăn tối của anh. Và nhất định không phải phần đang cố gắng tìm ra kẻ giết Ellen. Đang đi anh bỗng dừng lại.

Cái tên cuối cùng…

Chẳng có lý do để anh thấy ngạc nhiên khi những cái tên cũ xuất hiện trong danh sách, nhưng cái tên này hoàn toàn khác. Anh đã nghe thấy âm thanh này khi tháo khẩu Smith & Wesson ra lau chùi rồi ráp lại. Cái tiếng cạch êm ru cho anh biết mọi thứ được lắp vào đúng chỗ.

Trong mấy giây anh đã vào tới văn phòng và gọi cho Halvorsen. Cậu ta ghi lại những câu hỏi của anh và hứa sẽ gọi lại ngay khi biết được tin gì.

Harry ngả người ra lưng ghế. Anh còn nghe tiếng tim mình đang đập. Thường thì ráp nối những thông tin nhỏ nhặt dường như chẳng có điểm chung nào không phải là sở trường của anh. Hẳn đó phải là một khoảnh khắc gợi cảm hứng. Khi Halvorsen gọi lại mười lăm phút sau đó, Harry có cảm giác anh đã đợi chờ suốt mấy tiếng rồi.

“Đúng đấy!” Halvorsen nói. “Một trong các dấu ủng mà Đơn vị Điều tra Hiện trường phát hiện trên lối đi là của giày dã chiến, cỡ 45. Họ có thể xác định nhãn hiệu vì dấu vết từ chiếc ủng hầu như chưa mòn.”

“Vậy cậu có biết ai đi giày dã chiến không?”

“Có, chúng được NATO chứng nhận mà. Chỉ có một vài người đặt hàng thôi, nhất là tại Steinkjer. Tôi đã thấy một số tên hooligan bóng đá Anh cũng đi chúng.”

“Đúng rồi. Bọn đầu trọc. Những thằng đi ủng. Bọn Quốc xã mới. Cậu có tìm thấy bức ảnh nào không?”

“Bốn bức. Hai trong số này từ Xưởng Cộng đồng Aker, hai bức chụp biểu tình ngoài Blitz, trung tâm thanh niên, vào năm 1992.”

“Trong số này có tấm nào hắn đội mũ không?”

“Có, trong mấy tấm chụp ở Aker.”

“Mũ lính à?”

“Để tôi xem đã.”

Harry còn nghe thấy tiếng thở của Halvorsen lạo xạo qua màng micro. Harry thầm cầu nguyện.

“Trông như mũ bê rê,” Halvorsen nói. “Cậu có chắc không?” Harry hỏi, không cố gắng che giấu sự thất vọng.

Halvorsen khá chắc chắn, Harry chửi thề rõ to.

“Có lẽ đôi ủng giúp được?” Halvorsen thận trọng gợi ý.

“Kẻ giết người hẳn đã ném đôi giày đi rồi, trừ phi hắn là thằng ngu. Và chi tiết hắn lấp dấu vết trên tuyết đi chứng tỏ hắn khôn đấy.”

Harry vẫn chưa quyết được. Một lần nữa anh lại có cảm giác này, sự chắc chắn bất ngờ rằng anh đã biết kẻ sát nhân là ai, và anh biết hắn nguy hiểm. Nguy hiểm vì nó khiến ta bác bỏ những nghi ngờ đeo đẳng, những giọng nói nhỏ thì thầm điều ngược lại, nói với ta rằng bất chấp mọi thứ thì toàn cảnh vẫn chưa hoàn hảo. Những nghi ngờ giống như nước lạnh, và ta không muốn ngấm nước lạnh khi ta gần tóm được kẻ sát nhân. Phải, Harry đã từng chắc chắn như thế một lần. Và rồi sai lầm.

Halvorsen lên tiếng.

“Cảnh sát ở Steinkjer mua ủng dã chiến trực tiếp từ Mỹ nên không thể có nhiều nơi bán chúng được. Và nếu đôi giày này còn gần như mới…”

Harry ngay lập tức đi theo dòng tư duy của cậu ta.

“Tốt, Halvorsen! Tìm xem ai còn trữ chúng. Bắt đầu từ những nơi có đồ dùng thừa của quân đội. Sau đó mang ảnh theo đi hỏi xem có ai nhớ đã bán cho hắn một đôi giày không.”

“Harry… Ờ…”

“Phải. Tôi biết. Tôi sẽ thông qua Moller trước đã.”

Harry biết rằng khả năng tìm thấy người bán hàng nhớ tất cả khách hàng mua giày của mình là rất nhỏ. Dĩ nhiên, cơ hội sẽ nhiều hơn chút nếu khách hàng có hình xăm Sieg Heil trên cổ, nhưng dù sao - ắt Halvorsen cũng biết rằng 90% các cuộc điều tra án mạng là phí sức vì tìm không đúng chỗ. Harry quay số gọi cho Moller. Sếp Đội Hình sự lắng nghe tất cả những lập luận của anh, và khi anh nói xong, ông ta hắng giọng.

“Thật vui khi biết cậu và Waaler cuối cùng cũng đồng tình về cái gì đó”, ông nói. “Nửa giờ trước cậu ta gọi cho tôi và nói gần giống hệt như những gì cậu vừa nói. Tôi cho phép cậu ta gọi Sverre Olsen vào thẩm vấn rồi.”

“Nhất định rồi.”

Harry không chắc mình nên làm gì. Nên khi Moller hỏi anh còn muốn nói gì nữa không, Harry chỉ lầm bầm một từ “Tạm biệt” rồi bỏ ống nghe xuống. Anh nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Giờ cao điểm đang bắt đầu sôi động lên tại phố Schweigaards. Anh nhìn ra được một người đàn ông mặc áo khoác xám và đội chiếc mũ kiểu cổ, nhìn ông ta chậm rãi bước qua cho đến khi khuất bóng. Harry cảm thấy mạch đập của mình gần như bình thường trở lại. Klippan. Anh suýt quên mất, nhưng giờ đây nó quay lại như sự váng vất thình thịch. Anh tự hỏi có nên gọi vào số nội bộ của Rakel không, nhưng bỏ ý đó ngay lập tức.

Rồi một điều kỳ quặc xảy ra.

Ngay bên lề trường nhìn của anh, bên ngoài cửa sổ, một lay động khiến anh chú ý. Ban đầu anh không thể nhận ra nó là gì; mà chỉ có thể thấy nó đang đến rất nhanh. Anh há miệng, nhưng từ ngữ, tiếng thét hay bất kỳ cái gì não bộ của anh đang cố gắng thành hình, không bao giờ thốt ra khỏi miệng anh. Có một tiếng thịch nhẹ, lớp kính cửa sổ rung khẽ và anh ngồi đó nhìn chằm chằm khoảnh đất nhỏ ẩm ướt còn vương lại một cọng lông xám, rung rinh trong cơn gió xuân. Anh đứng bất động. Rồi chộp lấy chiếc áo khoác, lao về phía thang máy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv