Kroklivien, Bjerke.
Ngày 2 tháng 5 năm 2000
Sverre Olsen vặn to radio. Hắn thong thả lật qua mấy trang cuốn tạp chí phụ nữ mới nhất của mẹ hắn trong khi lắng nghe phát thanh viên nói về những lá thư đe dọa gửi đến các lãnh đạo công đoàn. Máng nước ngay phía trên cửa sổ phòng khách vẫn đang nhỏ tong tong. Hắn bật cười. Những lời đe dọa nghe như của một đứa trong bọn Roy Kvinset. Hy vọng lần này sẽ không có nhiều lỗi chính tả đến thế.
Hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Chiều nay các bàn tại quán Herbert sẽ ồn ào. Hắn sạch túi rồi nhưng hắn đã sửa chiếc máy hút bụi Wilfa trong tuần này, nên có lẽ mẹ hắn sẽ không phiền cho hắn mượn một trăm. Thằng Hoàng Tử chó chết! Giờ đã hai tuần rồi kể từ lần cuối hắn ta hứa rằng Sverre sẽ nhận được tiền của hắn ta “trong vài ngày nữa.” Trong khi đó, vài thằng hắn nợ tiền đang bắt đầu giở giọng đe dọa không mấy dễ nghe. Và tệ hơn cả, bàn hắn hay ngồi tại quán pizza Herbert đã có người khác trưng dụng. Chẳng mấy chốc vụ tấn công ở Dennis Kebab sẽ thành dĩ vãng.
Lần trước ở quán Herbert hắn đã cảm thấy không cưỡng lại đuợc cái ý muốn đứng lên, hét lên rằng hắn chính là kẻ giết chết con khốn cảnh sát tại Gr u nerlokka. Máu phọt ra như dòng suối nước nóng sau đòn tấn công cuối cùng của hắn. Cô ta chết trong tiếng gào thét. Hắn thấy không cần thiết phải nói thêm rằng hắn không hề biết cô ta là cảnh sát. Hoặc cảnh tượng máu me ấy suýt làm hắn phải nôn ọe.
Mẹ kiếp thằng Hoàng Tử! Hắn ta đã biết từ đời tám hoánh rằng cô ta là cảnh sát.
Sverre đã kiếm được chỗ tiền đó. Chẳng ai có thể bảo hắn khác đi được, nhưng hắn còn làm được gì? Sau khi xảy ra chuyện, Hoàng Tử đã cấm hắn gọi điện. Như một sự đề phòng, cho đến khi qua lúc căng nhất trong tình hình náo động.
Các bản lề cổng ngoài rít lên. Sverre đứng lên, tắt radio và vội đi vào hành lang. Trên đường lên cầu thang, hắn nghe thấy tiếng bước chân của mẹ hắn trên lối đi rải sỏi. Rồi hắn vào phòng mình và nghe tiếng chùm chìa khóa của bà kêu lách cách trong ổ khóa. Khi bà lục lọi dưới nhà, hắn đứng giữa phòng ngắm nghía mình trong gương. Hắn đưa tay xoa da đầu nhẵn thín, cảm thấy những sợi tóc cứng mới nhú cạ lên ngón tay như bàn chải. Hắn đã hạ quyết tâm. Ngay cả khi có được bốn mươi nghìn thì hắn cũng sẽ kiếm cho mình một việc làm. Hắn đã phát ngán ở nhà, và nói thật, hắn cũng ngấy đến tận cổ các “chiến hữu” tại quán Herbert rồi. Phát ốm việc lẽo đẽo theo những kẻ chẳng đi tới đâu hết. Hắn đã theo học một khóa về Điện Công nghiệp tại trường cao đẳng kỹ thuật, và rất giỏi sửa chữa đồ điện. Rất nhiều thợ điện cần có thợ học việc và trợ lý. Vài tuần nữa tóc hắn sẽ mọc che đi hình xăm Sieg Heil sau đầu.
Tóc hắn, phải rồi. Hắn chợt nhớ ra cuộc điện thoại hắn nhận được trong đêm, tay cảnh sát có giọng vùng Trondheim đã hỏi hắn về tóc đỏ! Khi sáng ra Sverre thức dậy hắn đã tưởng đó là mơ, cho đến khi ăn sáng mẹ hắn hỏi hắn loại người gì lại gọi điện vào lúc bốn giờ sáng.
Sverre chuyển sự chú ý từ tấm gương sang mấy bức tường. Bức hình Quốc trưởng, những tấm áp phích các buổi trình diễn âm nhạc Burzum, lá cờ có in dấu thập ngoặc, huân chương Chữ thập Sắt và tấm áp phích Máu và Danh dự là một bản sao áp phích tuyên truyền cũ của Joseph Goebbel. Lần đầu tiên hắn chợt thấy phòng mình giống phòng một thằng choai choai. Nếu ta thay tấm băng rôn Kháng chiến Người Aryan Da Trắng Thụy Điển bằng chiếc khăn choàng của Manchester United, bức ảnh Heinrich Himmler bằng một hình David Beckham, hẳn ta sẽ nghĩ đây là phòng một đứa trẻ vị thành niên.
“Sverre!” Là mẹ hắn.
Hắn nhắm mắt lại.
“Sverre!”
Nó sẽ không biến đi. Sẽ chẳng bao giờ biến đi.
“Vâng!” hắn gào lên to đến mức tiếng thét lùng bùng trong đầu.
“Ở đây có người muốn nói chuyện với mày này.”
Ở đây? Với hắn ư? Sverre lại mở mắt phân vân nhìn mình trong gương. Chẳng ai tới đây cả. Theo như hắn biết, thậm chí còn chẳng ai biết hắn sống ở đây. Tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn. Có lẽ nào lại là tay cảnh sát nói giọng vùng Trondheim?
Hắn đang bước về phía cửa phòng ngủ thì nó bật mở.
“Chào, Olsen.”
Vì mặt trời mùa xuân đã lặn xuống thấp, chiếu thẳng qua cửa sổ trên chiếu nghỉ nên hắn chỉ có thể thấy một bóng hình đang đứng ngay ngưỡng cửa. Nhưng hắn biết rõ rằng giọng nói ấy là của ai.
“Không vui khi thấy tao à?” Hoàng Tử nói, đóng cửa lại sau lưng.
Hắn ta tò mò đảo mắt qua các bức tường. “Mày sống ở một nơi yên tĩnh thật.”
“Tại sao bà ấy lại cho…”
“Tao cho mẹ mày xem cái này.” Hoàng Tử ve vẩy một tấm thẻ có hình quốc huy Na Uy màu vàng kim trên nền màu xanh nhạt. Mặt kia có ghi chữ CẢNH SÁT.
“Ôi mẹ kiếp!” Sverre nói, nuốt ực. “Là thật à?”
“Ai biết. Bình tĩnh đi, Olsen. Ngồi xuống đi.”
Hoàng Tử chỉ tay vào cái giường rồi ngồi ngược trên chiếc ghế xoay.
“Sếp làm gì ở đây thế?” Sverre hỏi.
“Mày nghĩ sao?” Gã lóe một nụ cười rộng ngoác với Sverre, vẫn đang ngồi sát mép giường. “Ngày tính sổ.”
“Ngày tính sổ?”
Sverre vẫn chưa hoàn toàn trấn tĩnh được. Làm sao Hoàng Tử biết được hắn sống ở đây? Và chiếc thẻ cảnh sát nữa. Giờ nhìn gã Sverre mới chợt nghĩ Hoàng Tử rất dễ là một cảnh sát - mái tóc chải cẩn thận, đôi mắt lạnh lẽo, khuôn mặt nâu rám nắng và phần thân trên săn chắc do tập luyện kỹ lưỡng, áo khoác ngắn bằng da đen mềm mại và quần jean xanh. Điều lạ lùng là sao hắn chưa từng nhận ra.
“Phải!” Hoàng Tử đáp, miệng vẫn mỉm cười. “Ngày tính sổ đã đến.” Gã rút ra một phong bì từ túi áo trong và đưa cho Sverre.
“Cũng đã đến lúc rồi,” Sverre nói, nhoẻn một nụ cười căng thẳng, thò tay vào trong phong bì. “Cái gì đây?” hắn hỏi, lôi ra một tờ A4 đã gập.
“Là danh sách tám kẻ mà Đội Hình sự sẽ sớm ghé thăm, và gần như chắc chắn sẽ lấy mẫu máu để gửi đi làm xét nghiệm ADN tìm mẫu khớp với các mẩu da họ tìm thấy trên mũ của mày, tại hiện trường tội ác.”
“Mũ của em? Sếp đã nói sếp tìm thấy nó trong xe và đốt đi rồi cơ mà?”
Sverre kinh hoàng nhìn chằm chằm Hoàng Tử lắc đầu tiếc rẻ.
“Hình như tao đã quay lại hiện trường tội ác. Một cặp tình nhân trẻ đang đợi cảnh sát, sợ khiếp vía. Chắc tao đã ‘đánh rơi’ mũ trong tuyết cách cái xác vài mét.”
Sverre mấy lần đưa cả hai tay quẹt ngang đầu.
“Mày có vẻ bối rối nhỉ, Olsen?”
Sverre gật đầu và cố cười, nhưng hai khóe miệng hắn dường như không tuân theo.
“Mày muốn tao giải thích không?”
Sverre lại gật đầu.
“Khi một cảnh sát bị sát hại, vụ án sẽ có mức ưu tiên cao nhất cho đến khi kẻ sát nhân bị bắt, dù có mất bao lâu. Điều này không được viết trong bất kỳ cuốn hướng dẫn nào, nhưng khi nạn nhân là một trong số chúng tao, thì đừng bao giờ thắc mắc về nhân lực và tài lực. Đó là vấn đề khi giết cảnh sát - đơn giản là các điều tra viên sẽ không bỏ cuộc cho đến khi họ…” gã chỉ Sverre, “… tìm thấy kẻ phạm tội. Đó chỉ là vấn đề thời gian – nên tao đã tự tiện giúp các điều tra viên một tay để thời gian chờ sẽ không lâu quá.”
“Nhưng…”
“Có thể mày đang tự hỏi tại sao tao giúp cảnh sát tìm mày, khi có khả năng mày sẽ tố cáo tao để được giảm án phải không?”
Sverre nuốt khan. Hắn cố suy nghĩ nhưng không nghĩ nổi và mọi thứ bế tắc.
“Tao có thể hiểu với mày chuyện này khó hiểu lắm,” Hoàng Tử nói, ngón tay gã lần theo hình mô phỏng huân chương Chữ thập Sắt leo lên cái đinh trên tường. “Dĩ nhiên, tao có thể bắn chết mày ngay sau khi mày giết người. Nhưng rồi cảnh sát hẳn sẽ biết rằng mày có liên minh với ai đó đang cố gắng xóa dấu vết, và hắn sẽ tiếp tục truy lùng.”
Gã tháo sợi dây khỏi cái đinh và tròng vào cổ mình, ngoài chiếc áo khoác da.
“Một lựa chọn khác là tự tao ‘phá’ án, bắn chết mày trong khi đi bắt mày và làm như thể mày đã chống lại lệnh bắt. Vấn đề với chuyện đó là một người một mình phá án thành công thì có vẻ thông minh đáng ngờ quá. Người ta có thể bắt đầu nghĩ ngợi, nhất là vì tao là người cuối cùng gặp Ellen Gjelten còn sống.”
Gã ngừng một chốc rồi cười. “Đừng tỏ vẻ hoảng thế, Olsen! Tao đang nói với mày rằng tao đã hủy bỏ những lựa chọn này. Việc tao đã làm là ngồi ngoài cuộc chơi, theo dõi tiến độ và xem chúng siết chặt vòng vây mày thế nào. Kế hoạch vẫn luôn là nhảy vào đúng lúc chúng đến gần, chụp lấy tín gậy và tự mình chạy nốt vòng đua cuối. À một thằng nghiện rượu khó chịu đang làm tại POT đã tra ra mày đấy.”
“Anh… là cảnh sát à?”
“Tao đeo có hợp không?” Hoàng Tử chỉ huân chương Chữ thập Sắt. “Không, quên mẹ cái đó đi. Tao cũng là một người lính như mày, Olsen. Một con thuyền phải có những vách ngăn kín nước, nếu không chỉ một vết rò rỉ bé tí thôi cũng đủ khiến nó chìm nghỉm. Mày có biết nếu tao tiết lộ danh tính với mày thì nghĩa là thế nào không?”
Miệng và cổ họng Sverre khô khốc đến mức không nuốt khan được nữa. Hắn sợ. Hắn sợ cho cái mạng của hắn.
“Nghĩa là tao sẽ không để mày sống sót rời khỏi căn phòng này. Mày hiểu không?”
“Hiểu.” Giọng Sverre khô khốc, “Tiền của t-ôi…”
Hoàng Tử thò tay vào túi áo khoác, rút ra một khẩu súng ngắn.
“Ngồi yên đấy.”
Gã bước đến bên giường, ngồi xuống cạnh Sverre, cầm khẩu súng ngắn bằng cả hai tay, chĩa súng về phía cửa ra vào.
“Đây là một khẩu Glock, loại súng ngắn đáng tin cậy nhất thế giới. Hôm qua tao nhận được nó từ Đức. Số của nhà sản xuất đã bị xóa. Giá chợ đen của nó là khoảng tám nghìn krone. Hãy xem nó như khoản trả góp đầu tiên nhé.”
Sverre nhảy dựng lên khi nó phát ra một tiếng đoành. Hắn nhìn trừng trừng, hai mắt thô lố, vào cái lỗ tròn bé tí phía trên cùng cửa ra vào. Bụi lấp lánh trong vệt ánh mặt trời chiếu như một chùm tia lazer từ cái lỗ qua khắp phòng.
“Sờ nó đi,” Hoàng Tử nói, để lại khẩu súng vào trong lòng. Rồi gã đứng dậy đi tới cửa. “Cầm nó thật chặt vào. Cân bằng tuyệt hảo, đúng không?”
Những ngón tay của Sverre miễn cưỡng cong lại quanh báng súng. Hắn còn cảm thấy mồ hôi đang chảy bên trong chiếc áo thun. Có một lỗ thủng trên trần nhà. Đó là tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến. Và rằng viên đạn đã tạo ra một cái lỗ mới, và mẹ con hắn vẫn chưa kiếm được thợ xây. Thế rồi điều hắn dự kiến đã xảy ra. Hắn nhắm mắt lại.
“Sverre!”
Bà ta gào như thể bà ta đang chết đuối. Hắn nắm chặt khẩu súng. Bà ta luôn có cái giọng như kiểu sắp chết đuối đến nơi. Rồi hắn lại mở mắt ra, thấy Hoàng Tử quay người lại cạnh cánh cửa, chuyển động chậm. Hắn ta vung hai cánh tay lên; cả hai bàn tay đang nắm quanh một khẩu súng lục ổ quay Smith & Wesson đen bóng.
“Sverre!”
Một ngọn lửa vàng phụt ra ở họng súng. Hắn còn thấy bà ta đang đứng ở dưới chân cầu thang. Thế rồi viên đạn bay trúng hắn, xuyên qua phía trên trán hắn, bay ra sau đầu, lấy đi miếng thịt in chữ Heil của hình xăm Sieg Heil, bay vào rồi xuyên qua phần gỗ ráp đóng đinh trên tường, xuyên qua tiếp lớp cách điện trước khi dừng lại phía sau tấm ốp tường Etemit trên bức tường bên ngoài. Nhưng đến lúc đó thì Sverre Olsen đã chết rồi.