Phố Jens Bjelkes.
Ngày 16 tháng 3 năm 2000
“Chào, đây là máy trả lời tự động của Ellen và Helge. Vui lòng để lại lời nhắn!”
“Hôm nay tôi đã đi bộ đến quán Ryktet. Nó cũng gần giống quán Schreder. Ít nhất họ cũng không nhìn ta với ánh mắt buồn cười khi ta gọi một bia Pils cho bữa sáng. Tôi ngồi ở bàn cùng một lão già và sau một hồi cố gắng chúng tôi cũng đã bắt đầu trò chuyện. Tôi hỏi lão ta rằng lão ta hận Even Juul về chuyện gì. Lão ta ném sang tôi một cái nhìn thật lâu và dò xét; rõ ràng lão không nhận ra tôi từ lần trước tôi đến đây. Nhưng sau khi mua cho lão một cốc bia, tôi đã biết được toàn bộ câu chuyện. Lão già này đã chiến đấu tại Mặt trận phía Đông - tôi đã đoán ra điều này rồi - và lão ta quen biết vợ của Juul, là Signe, từ khi bà ấy là y tá ở đó. Bà ấy tình nguyện làm y tá vì bà ấy đã đính hôn với một người lính của trung đoàn Norge. Juul để ý đến bà ấy khi bà ấy bị buộc tội phản quốc vào năm 1945. Bà ấy phải nhận án hai năm nhưng bố của Juul lúc đó nắm chức vụ cao trong đảng Xã hội, đã dàn xếp để bà được thả chỉ sau có vài tháng. Khi tôi hỏi lão già ấy tại sao chuyện đó lại làm lão phiền lòng đến thế, lão ta lẩm bẩm rằng Juul không phải là vị thánh như vẻ bề ngoài. Đó chính xác là từ lão ta dùng - “vị thánh”. Lão ta nói rằng Juul giống như tất cả các sử gia khác - ông ấy đã viết những chuyện bịa đặt về Na Uy trong chiến tranh theo cách những kẻ chiến thắng muốn chúng được trình bày. Lão ta không thể nhớ tên vị hôn phu đầu tiên của bà ấy, chỉ biết rằng anh ta cũng là một kiểu anh hùng đối với những người khác trong trung đoàn.
“Sau đó tôi đã đến sở làm. Kurt Meirik ghé qua gặp tôi. Ông ta chẳng nói gì cả. Tôi đã gọi cho Bjame Moller và ông ấy thông báo rằng có ba mươi bốn cái tên trong danh sách tôi đã yêu cầu. Tôi tự hỏi, có phải đàn ông không có tóc dễ có xu hướng bạo lực hơn không? Mà dù sao thì Moller cũng đã cử một sĩ quan đang làm nhiệm vụ đi gọi một vòng, kiểm tra các chứng cứ ngoại phạm để giảm con số này xuống. Từ báo cáo sơ bộ tôi có thể thấy rằng Tom Waaler đã chở cô về nhà và khi hắn thả cô xuống vào lúc 22 giờ 15 thì cô có tâm trạng bình tĩnh. Hắn cũng chứng thực rằng cô đã nói về những chuyện linh tinh. Tuy nhiên, khi cô gửi tin nhắn cho tôi vào lúc 22 giờ 16 phút căn cứ theo công ty viễn thông Telenor - nói cách khác là ngay sau khi cô vào nhà - rõ ràng cô đã khá háo hức muốn cho tôi biết cô đang lần ra cái gì đó. Tôi nghĩ rằng điều đó thật lạ lùng. Bjame Moller không nghĩ vậy. Có lẽ chỉ tôi nghĩ thế thôi..
“Liên lạc với tôi sớm nhé, Ellen.”