Phố Jens Bjelkes.
Ngày 17 tháng 3 năm 2000
“Chào, đây là máy trả lời tự động của Ellen và Helge. Vui lòng để lại lời nhắn.”
“Hôm nay tôi không đi làm. Ngoài trời là mười hai độ âm, trong căn hộ cũng chẳng ấm hơn là bao. Điện thoại reo cả ngày và khi cuối cùng tôi cũng quyết định nhấc máy thì đó là bác sĩ Aune. Aune là một người đàn ông tốt, so với một nhà tâm lý học; ít nhất thì ông không cư xử như thể mình ít bối rối hơn tất cả chúng ta, ta. Luận điểm cũ rích của Aune rằng cơn ác mộng của mỗi kẻ nghiện rượu bắt đầu ở nơi mà tiệc rượu kết thúc là một cảnh báo quan trọng, dù không nhất thiết là đúng. Ông ta thấy ngạc nhiên khi lần này tôi không ít thì nhiều cũng tỉnh táo. Mọi thứ đều tương đối. Aune còn nói về một nhà tâm lý học Mỹ đã phát hiện ra cuộc sống mà chúng ta đang trải qua mang tính di truyền ở một mức độ nhất định. Khi chúng ta đảm nhận vai trò của bố mẹ chúng ta, cuộc sống của chúng ta sẽ bắt đầu tương tự với cuộc sống của họ. Bố tôi đã lui về ẩn dật sau khi mẹ tôi mất, và bây giờ Aune thấy sợ rằng tôi cũng sẽ như thế vì vài trải nghiệm khó khăn tôi đã trải qua - sự cố bắn người tại Virtderen, cô biết rồi. Rồi ở Sydney nữa. Và bây giờ là vụ này. Đúng. Tôi vừa kể cô nghe về sự việc mỗi ngày của mình, nhưng tôi cũng phải bật cười khi bác sĩ Aune bảo với tôi rằng Helge, cái con sẻ ngô lớn ấy, đang giúp tôi không ruồng bỏ đời mình. Như tôi đã nói, Aune là một người tốt, nhưng lẽ ra ông ta nên giảm bớt mấy chuyện tâm thần ấy đi.
“Tôi đã gọi cho Rakel và mời cô ấy đi chơi. Cô ấy nói rằng sẽ suy nghĩ rồi gọi lại cho tôi. Tôi không biết tại sao tôi lại làm vậy với mình.”