Phố Jens Bjelkes.
Ngày 15 tháng 3 năm 2000
“Chào, đây là máy trả lời tự động của Ellen và Helge. Vui lòng để lại lời nhắn.”
“Hôm nay họ đã chôn cất cô. Tôi không có mặt ở đó. Bố mẹ cô xứng đáng được nhận một nghi lễ tưởng niệm cao quý mà hôm nay tôi lại không được chỉnh tề cho lắm, nên thay vì vậy tôi nghĩ về cô ở quán Schrader. Lúc tám giờ tối qua tôi lên xe và lái đến Holmenkollveien. Đó không phải là một ý hay. Rakel lúc đó đang có khách, cũng là gã tôi đã thấy đến đây hôm trước. Gã tự giới thiệu là gì đó bên Bộ Ngoại giao và tạo ấn tượng rằng gã đang có công việc ở đó. Tôi nghĩ tên gã là Brandhaug. Rakel dường như không vui lắm khi có gã đến thăm, nhưng có lẽ một lần nữa tất cả chỉ tại tôi. Nên tôi rút lui thật nhanh trước khi chuyện trở nên quá ngượng nghịu. Rakel cứ nài nỉ tôi bắt taxi. Nhưng lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy chiếc Escort đỗ trên đường, nên hẳn là tôi đã không làm theo lời khuyên của cô ấy.
“Như cô biết đấy, mọi thứ ngay lúc này đây hơi hỗn loạn một chút. Nhưng ít ra tôi cũng đã đến cửa hàng thú cưng và mua một ít hạt cho chim. Cô gái đứng sau quầy thanh toán khuyên tôi nên dùng thử thức ăn cho chim của Trill, nên tôi mua loại đó luôn.”