Phố Jens Bjelkes.
Ngày 14 tháng 3 năm 2000
“Chào, đây là máy trả lời tự động của Ellen và Helge. Vui lòng để lại lời nhắn.”
“Giờ là tháng Ba lạnh lẽo nhất trong ký ức của người còn sống. Nhiệt kế chỉ mười tám độ âm và các cửa sổ trong khu nhà đều từ cuối thế kỷ trước. Quan niệm phổ biến cho rằng ta không đóng băng khi say rượu là ý kiến sai lầm hoàn toàn. Ali, hàng xóm của tôi, đã gõ cửa phòng tôi sáng nay. Hóa ra hôm qua khi về nhà tôi đã ngã cầu thang thật kinh khủng, và anh ta đã đỡ tôi lên giường.
“Chắc khi tôi đi làm thì đã quá giờ ăn trưa vì khi tôi xuống căng tin làm cốc cà phê sáng thì thấy ở đó đã đầy người. Tôi có cảm tưởng họ đang nhìn tôi chằm chằm, nhưng có lẽ tôi chỉ tưởng tượng ra thế. Tôi nhớ cô kinh khủng, Ellen ạ.
“Tôi đã kiểm tra hồ sơ của bạn cô. Tôi thấy anh ta đã phải nhận một án nhẹ vì tội sở hữu nhựa cần sa. Kripos vẫn nghĩ rằng anh ta là hung thủ. Tôi chưa hề gặp anh ta, có Chúa chứng giám, tôi không phán xét người qua tính cách, nhưng qua những gì cô kể cho tôi nghe về anh ta thì tôi không nghĩ anh ta là người như thế. Cô có đồng ý không? Tôi đã gọi cho Phòng Giám định Pháp y và họ nói rằng họ không tìm thấy sợi tóc nào bám trên mũ, chỉ có mấy mẩu da thôi. Họ đang gửi chúng đi xét nghiệm ADN và sẽ có kết quả trong vòng bốn tuần. Cô có biết một người trưởng thành rụng mấy sợi tóc mỗi ngày không? Tôi kiểm tra rồi. Gần 150 sợi. Vậy mà trên cái mũ đó chẳng có sợi tóc nào. Sau đó, tôi xuống chỗ Maller và đề nghị ông kiếm một danh sách phác thảo tất cả đàn ông đã bị tuyên án về tội gây đau đớn trầm trọng về thể xác (GBH) trong bốn năm qua và hiện đã cạo trọc đầu.
“Rakel có đến chỗ văn phòng tôi mang theo cuốn sách Những chú chim nhỏ của chúng ta. Một cuốn sách lạ lùng. Cô có nghĩ Helge thích hạt kê không? Bảo trọng nhé!”