Văn phòng Harry.
Ngày 4 tháng Ba năm 2000.
Đồng hồ ở khu vực tiếp tân chỉ 8 giờ 30 phút khi Harry đến sở làm. Nói là khu tiếp tân cũng không hẳn, nó giống một cổng vào có chức năng như cái phễu hơn. Sếp của cái phễu đó là Linda, chị ta ngước mắt lên khỏi màn hình máy tính và vui vẻ chào anh, “Chào buổi sáng.” Linda làm việc ở POT lâu hơn bất kỳ ai và, nói cho đúng ra, là người duy nhất trong bộ phận an ninh mà Harry cần liên hệ để thực hiện công việc thường ngày. Ngoài việc làm “sếp của phễu,” người đàn bà năm mươi tuổi, nhỏ nhắn, nói nhanh này còn làm thư ký chung, nhân viên lễ tân và đủ thứ việc vặt vãnh. Đôi lần Harry chợt nghĩ nếu anh làm gián điệp cho một cường quốc nước ngoài, và phải móc nối ai đó trong POT để moi thông tin, anh sẽ chọn Linda. Hơn nữa, ngoài Kuri Meirik ra thì chị ta là người duy nhất trong POT biết anh đang ở đây làm gì. Anh không biết những người khác nghĩ gì. Trong những lần cực hiếm hoi anh đến căng tin mua một hộp sữa chua hay bao thuốc (mà hóa ra ở đây không bán), anh thường bắt gặp những cái nhìn từ các bàn. Nhưng anh không cố giải nghĩa chúng; chỉ lủi nhanh về văn phòng của mình.
“Có người vừa gọi tìm cậu đấy!” Linda nói. “Nói tiếng Anh. Tôi chỉ vừa kịp nhìn…”
Chị ta gỡ một tờ giấy nhớ vàng nơi màn hình máy tính.
“Hochner.”
“Hochner à?” Harry thốt lên.
Linda nhìn vào mảnh giấy, không chắc. “Đúng, cô ta nói như thế?”
“Cô ta? Ý chị nói không phải là đàn ông à?”
“Không, là phụ nữ mà. Cô ta nói cô ta sẽ gọi lại…” Linda quay lại nhìn cái đồng hồ sau lưng, “… bây giờ. Cô ta dường như khá nôn nóng muốn được gặp cậu. Sẵn cậu có ở đây, Harry - cậu đã làm một vòng tự giới thiệu mình chưa?”
“Tôi không có thời gian. Tuần sau nhé, chị Linda.”
“Cậu đã đến làm đây cả tháng rồi mà. Hôm qua Steffensen hỏi tôi cái anh chàng cao, tóc vàng cậu ta gặp trong phòng vệ sinh là ai.”
“Thật không? Chị nói với cậu ta những gì rồi?”
“Tôi bảo đấy là trên cơ sở cần-phải-biết” Chị ta phá lên cười. “Và cậu phải đến bữa tiệc phòng ban vào thứ Bảy đấy.”
“Tôi hiểu vậy,” anh lẩm bẩm, lấy ra hai tờ giấy từ trong ngăn kéo bàn mình. Một tờ là lời nhắc về buổi tiệc, tờ kia là một thông báo nội bộ về sự thu xếp mới cho các đại diện. Anh quăng luôn cả hai vào sọt rác ngay sau khi đóng cửa văn phòng.
Rồi anh ngồi xuống ghế, nhấn vào nút REC và PAUSE trên máy trả lời tự động và chờ đợi. Sau khoảng ba mươi giây, điện thoại reo. Harry nhấc máy, tưởng Hochner.
“Harry Hole nghe.”
“Harry á? Nghe á?” Giọng Ellen.
“Xin lỗi. Tôi tưởng là người khác.”
“Hắn là đồ súc vật.” Cô lên tiếng khi anh chưa kịp nói thêm. “Hắn ấy, khốn nạn không tin nổi.”
“Nếu cô đang nói chuyện mà tôi nghĩ rằng cô đang nói thì dừng ngay ở đó đi, Ellen.”
“Chết nhát. À mà anh đang đợi nói chuyện với ai đấy?”
“Một phụ nữ.”
“Cuối cùng thì cũng đã có!”
“Quên đi. Có khả năng là người quen hay vợ của một tên tôi vừa thẩm vấn.”
Cô thở dài. “Khi nào thì anh mới đi gặp một người hả, Harry?”
“Giờ cô đang yêu đấy à?”
“Đoán giỏi thế. Anh thì không à?”
“Tôi á?”
Tiếng rít vui sướng của Ellen reo lên xé màng nhĩ của anh. “Anh không phủ nhận luôn à! Thế là tôi bắt quả tang rồi nhé, Harry Hole! Ai thế, ai, ai?”
“Thôi đi, Ellen.”
“Vậy thì nói với tôi là tôi đúng đi.”
“Tôi không gặp ai cả, Ellen.”
“Đừng nói dối với mẹ chứ.”
Harry phá lên cười. “Kể thêm cho tôi về Hallgrim Dale đi. Cuộc điều tra đến đâu rồi?”
“Không biết. Đi mà hỏi Kripos ấy.”
“Tôi sẽ hỏi, nhưng trực giác mách bảo cho cô điều gì về kẻ sát nhân?”
“Rằng hắn là dân chuyên nghiệp. Đó không phải là kiểu giết người trong cơn giận dữ. Dù tôi đã nói án mạng có vẻ gọn gàng và ngăn nắp, tôi không tin rằng vụ này được lên kế hoạch cẩn thận từ trước.”
“Không à?”
“Vụ giết người rất khéo léo, không để lại manh mối gì, nhưng hiện trường tội ác lại là một lựa chọn tồi. Hắn có thể dễ dàng bị trông thấy từ ngoài phố, hoặc trong hẻm sau đó.”
“Đường dây kia đang kêu bíp. Tôi sẽ gọi lại cho cô sau!”
Harry nhấn nút tạm dừng trên máy trả lời tự động, kiểm tra xem băng ghi âm có đang chạy không trước khi chuyển sang đường dây khác.
“Harry nghe.”
“Xin chào, tên tôi là Constance Hochner.”
“Xin chào cô Hochner!”
“Tôi là em gái của Andreas Hochner.”
“Tôi hiểu.”
Ngay cả với đường dây tồi anh cũng nghe được là cô ta đang căng thẳng. Tuy nhiên, cô ta vào thẳng vấn đề.
“Ông đã có thỏa thuận với anh trai tôi, ông Hole. Và ông không giữ được phần thỏa thuận của ông.”
Cô ta nói với một giọng lạ, tương tự như Andreas Hochner. Harry tự động cố hình dung ra cô ta, một thói quen anh đã dùng từ sớm khi làm điều tra viên.
“Cô Hochner, tôi không thể làm gì cho anh trai cô, trước khi xác minh được thông tin anh ta cung cấp cho chúng tôi. Tạm thời lúc này chúng tôi vẫn chưa tìm được gì để chứng thực lời anh ta nói.”
“Nhưng tại sao anh ấy phải nói dối, ông Hole? Một người đã lâm vào tình thế khó khăn?”
“Chính xác đó là lý do đấy, cô Hochner. Nếu anh ta không biết chút gì thì anh ta có thể tuyệt vọng đến mức giả vờ rằng anh ta biết.”
Có khoảng lặng trên đường dây lạo xạo từ… đâu nhỉ? Johannesburg à? Constance Hochner lại lên tiếng. “Andreas đã dặn trước tôi rằng ông có thể nói gì đó như thế. Đó là lý do tôi đang gọi cho ông, để nói với ông tôi có thêm thông tin từ anh trai tôi mà ông có thể quan tâm!”
“Vậy sao?”
“Nhưng ông không thể có được thông tin này, trừ phi chính phủ làm gì đó trước với vụ của anh trai tôi.”
“Chúng tôi sẽ làm những gì có thể.”
“Tôi sẽ liên hệ lại với ông khi có bằng chứng rằng ông đang giúp chúng tôi.”
“Như cô biết đấy, cô Hochner, mọi việc không diễn ra như thế. Trước tiên, chúng tôi phải xem kết quả của thông tin mình nhận được. Rồi chúng tôi có thể giúp anh ta.”
“Phải có những sự bảo đảm cho anh tôi. Các phiên tòa luận tội anh ấy sẽ bắt đầu trong hai tuần nữa.”
Giữa chừng cô ta như lạc giọng, Harry biết cô ta sắp khóc.
“Điều duy nhất tôi có thể cho cô là lời hứa của tôi, rằng tôi sẽ làm hết sức mình.”
“Tôi không quen biết ông. Ông không hiểu. Họ có ý định kết án tử hình Andreas. Họ…”
“Tuy nhiên, đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho cô.”
Cô ta bật khóc. Harry chờ. Sau một lúc cô ta im lặng.
“Cô có con không, cô Hochner?”
“Có,” cô ta thút thít.
“Và cô biết anh trai cô bị buộc tội gì không?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy cô cũng biết rằng anh ta sẽ cần nhiều lời xá tội lắm đấy. Khi thông qua cô, anh ta có thể giúp chúng tôi ngăn chặn kẻ sát nhân, anh ta hẳn sẽ làm được điều tốt. Và cô cũng sẽ làm được điều tốt, cô Hochner.”
Cô ta đang thở nặng nề trên điện thoại. Harry nghĩ rằng cô ta lại sắp khóc.
“Ông có hứa với tôi làm hết sức mình không, ông Hole? Anh trai tôi không làm hết những gì người ta buộc tội anh ấy làm.”
Harry nghe thấy giọng của chính mình. Bình tĩnh và chắc nịch. Trong khi ép mạnh ống nghe.
“Được rồi,” Constance Hochner nói nhỏ nhẹ. “Andreas nói rằng người nhận vũ khí và thanh toán tại bến cảng đêm đó không phải là người đặt hàng món vũ khí đó. Người đặt hàng là một khách hàng khá quen thuộc, một người còn trẻ. Hắn ta nói tiếng Anh rất tốt và có giọng vùng Scandinavia. Và hắn ta cứ khăng khăng đòi Andreas gọi hắn theo mật danh ‘Hoàng Tử’. Andreas nói rằng ông nên bắt đầu bằng cách tập trung vào các băng nhóm thích dùng súng.”
“Còn gì nữa không?”
“Andreas chưa từng gặp hắn, nhưng anh ấy nói anh ấy sẽ nhận ra giọng nói của hắn ngay lập tức nếu ông gửi cuộn băng cho anh ấy.”
“Tuyệt hảo!” Harry nói, hy vọng rằng cô ta không nghe thấy anh tuyệt vọng thế nào. Theo bản năng anh thẳng vai lên như thể để chuẩn bị tinh thần trước khi tung ra lời nói dối.
“Nếu tôi phát hiện được bất kỳ điều gì, tôi sẽ bắt đầu giật dây ở đây.”
Lời đó như chất xút cay rát trong miệng anh.
“Cảm ơn ông, ông Hole.”
“Tôi đã làm được gì đâu mà cảm ơn, cô Hochner.”
Anh lặp lại một mình câu cuối cùng một vài lần, sau khi bỏ ống nghe xuống.
• • •
“Thật quá thể,” Ellen nói khi nghe chuyện về gia đình Hochner.
“Xem bộ não của cô có thể tạm quên rằng mình đang yêu một lúc không, và chơi vài trò chơi không nào,” Harry nói. “Bây giờ ít nhất cô đã có đầu mối rồi!”
“Nhập lậu vũ khí, khách hàng quen, Hoàng Tử, những kẻ cuồng vũ khí. Mới cố bốn gợi ý thôi.”
“Tôi chỉ có thế thôi.”
“Sao tôi lại phải đồng ý chuyện này?”
“Bởi vì tôi yêu cô. Bây giờ tôi phải đi đây.”
“Chờ đã. Cho tôi biết người phụ nữ mà anh…”
“Hy vọng trực giác của cô tốt hơn khi phá án, Ellen. Bảo trọng nhé!”
Harry gọi số thuộc khu Drammen mà tổng đài đã cho anh.
“Mosken đây!” một giọng tự tin vang lên.
“Ông Edvard Mosken ạ?”
“Vâng. Tôi đang nói chuyện với ai đây?”
“Thanh tra Hole, từ POT. Tôi có một vài câu hỏi.”
Harry chợt nhận thấy đây là lần đầu tiên anh tự giới thiệu là thanh tra. Vì lý do nào đó anh cảm thấy như mình nói dối.
“Có chuyện gì xảy ra với con trai tôi à?”
“Không. Liệu có tiện không nếu tôi đến thăm ông vào trưa ngày mai, ông Mosken?”
“Tôi về hưu rồi. Độc thân nữa. Nên chẳng có lúc nào mà không tiện cả, thanh tra ạ.”
Harry gọi cho Even Juul và thuật lại cho ông ta nghe chuyện đã xảy ra.
Harry đang cân nhắc những gì Ellen vừa nói về vụ sát hại Hallgrim Dale khi bước xuống căng tin mua một hộp sữa chua. Anh sẽ gọi cho Kripos để tìm hiểu thêm về vụ này, cho dù anh có linh cảm mạnh mẽ rằng Ellen đã nói cho anh nghe mọi điều cần biết. Tuy nhiên. Xác suất bị giết ở Na Uy theo thống kê là khoảng một phần mười ngàn. Khi một người ta đang tìm hóa ra đã chết trong một vụ án mạng bốn tháng trước, khó mà tin rằng đó chỉ là sự trùng hợp tình cờ. Liệu vụ án mạng này có liên quan gì đến việc mua khẩu súng trường Marklin không? Chỉ mới 9 giờ sáng mà Harry đã thấy đau đầu. Anh hy vọng Ellen có thể tìm ra được điều gì đó về Hoàng Tử. Bất kỳ điều gì. Nếu không có gì hơn thi nó cũng sẽ là một nơi để xuất phát.