Chim Cổ Đỏ

Chương 43



Phòng tập gym Focus.
Ngày 3 tháng Ba năm 2000.


“Ellen nghe.”

“Chào, tôi đây.”

“Ai cơ?”

“Harry đây. Và đừng có giả vờ có mấy thằng khác gọi cho cô mà nói ‘tôi đây’ nhá.”

“Quỷ tha ma bắt anh đi. Đang ở đâu đấy? Tiếng nhạc khủng khiếp gì đấy?”

“Tôi đang ở Focus.”

“Cái gì?”

“Đang đạp xe. Chốc nữa là được tám cây số.”

“Để tôi nói thẳng toẹt ra luôn nhé, Harry: anh đang vừa ngồi trên xe ở Focus vừa nói chuyện trên di động à?” Cô nhấn mạnh vào mấy từ “Focus” và “di động.”

“Làm thế có gì không ổn sao?”

“Nói thật đi, Harry.”

“Tôi đã cố liên lạc với cô suốt cả buổi tối. Cô còn nhớ vụ giết người mà cô và Tom Waaler phụ trách vào tháng Mười một không, có cái tên Hallgrim Dale ấy?”

“Đương nhiên. Vụ đó Kripos gần như tiếp quản ngay mà. Tại sao thế?”

“Vẫn chưa chắc chắn. Có thể vụ đó có liên quan đến tay cựu chiến binh mà tôi đang tìm. Cô có cho tôi biết được gì không?”

“Đây là công việc, Harry. Thứ Hai gọi cho tôi ở văn phòng đi.”

“Chỉ một chút thôi, Ellen. Đi mà.”

“Một đầu bếp tại quán pizza Herbert tìm thấy Dale ở hẻm sau. Ông ta nằm giữa mấy thùng rác to, bị cứa cổ. Người bên điều tra hiện trường không tìm được gì. Nói thêm là bác sĩ khám nghiệm tử thi cho rằng vết cắt quanh cổ này đúng là thần sầu. Chính xác như phẫu thuật, ông ta nói vậy.”

“Thế cô nghĩ là ai đã làm?”

“Không biết. Dĩ nhiên có thể là một tên Quốc xã mới nhưng tôi không nghĩ vậy.”

“Tại sao không?”

“Nếu anh giết người ngay trên ngưỡng cửa nhà mình thì hoặc anh là thằng điên hoặc đơn giản anh là thằng ngu. Nhưng mọi thứ về vụ án mạng này dường như rất gọn gàng, được cân nhắc rất kỹ lưỡng. Không có dấu hiệu nào của sự giằng co, không có đầu mối, không nhân chứng. Mọi thứ cho thấy rằng kẻ sát nhân biết chính xác hắn đang làm gì.”

“Động cơ?”

“Khó nói lắm. Dale chắc chắn có nợ nần, nhưng hầu như không có khoản nào đáng để moi ông ta. Theo như chúng tôi biết, ông ta không chơi ma túy. Chúng tôi đã khám xét căn hộ của ông ta - chẳng có gì cả, ngoài mấy cái chai rỗng. Chúng tôi đã nói chuyện với vài bạn nhậu của ông ta. Vì lý do này hay lý do khác, ông ta làm quen với mấy quý bà nát rượu.”

“Quý bà nát rượu á?”

“Phải, những người bám lấy mấy lão nghiện rượu. Anh đã gặp họ rồi, anh hiểu ý tôi mà.”

“Thực sự hiểu, nhưng… quý bà nát rượu à.”

“Anh lúc nào cũng mê tít mấy chuyện điên rồ nhất mà, Harry, và điều đó cũng rất bực mình đấy. Anh có biết không hả? Có lẽ anh nên..”

“Xin lỗi, Ellen. Cô luôn luôn đúng và tôi sẽ cố gắng hết sức để cải thiện. Cô đang nói tới chỗ?”

“Trong giới nghiện rượu có rất nhiều vụ trao đổi bạn tình, nên không thể loại trừ khả năng giết do ghen tuông. Nhân tiện, anh có biết chúng tôi có ai để thẩm vấn không? Anh bạn cũ Sverre Olsen của anh đấy. Tay đầu bếp đã nhìn thấy hắn ta tại quán pizza Herbert vào khoảng thời gian xảy ra án mạng.”

“Và?”

“Chứng cớ ngoại phạm. Hắn ta đã ngồi đó cả ngày hôm ấy, chỉ vừa ra ngoài mười phút để mua gì đó. Người phụ trách quán đã xác nhận.”

“Hắn có thể đã..!”

“Phải, anh hẳn sẽ thích chính là hắn ta, nhưng Harry này…”

“Dale có thể có thứ gì đó khác ngoài tiền bạc.”

“Harry…”

“Hắn có thể có được thông tin. Về ai đó.”

“Anh thích mang mấy cái thuyết âm mưu lên tầng sáu lắm hả? Nhưng ta giải quyết vụ này vào thứ Hai không được sao, Harry?”

“Kể từ khi nào cô lại cụ thể về giờ làm việc vậy?”

“Tôi đang trên giường mà.”

“Vào lúc mười rưỡi à?”

“Mà cũng không phải giường của tôi.”

Harry ngừng chân đạp. Mãi đến phút này anh mới chợt nghĩ rằng mọi người xung quanh có thể đang lắng nghe cuộc đối thoại này. Anh quay ngoắt lại. Thật may mắn là chỉ có vài ba người đang tập vào giờ muộn thế này.

“Có phải anh chàng nghệ sĩ ở Terst không?” anh thì thầm.

“Ừ hử.”

“Hai người làm bạn trên giường bao lâu rồi thế?”

“Một thời gian rồi.”

“Sao cô không cho tôi biết?”

“Anh có hỏi đâu!”

“Có phải giờ hắn đang nằm kế bên cô không đấy?”

“Ừ hử.”

“Hắn có tốt không?”

“Ừ hử.”

“Hắn đã nói là hắn yêu cô chưa?”

“Ừ hử.”

Tạm dừng.

“Cô có nghĩ đến Freddie Mercury không khi cô…”

“Chúc ngủ ngon, Harry.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv