Chim Cổ Đỏ

Chương 45



Sogn.
Ngày 6 tháng Ba năm 2000.


Sau giờ làm việc Harry lái xe lên trại bảo trợ trẻ em ở Sogn. Sis đang chờ anh. Năm ngoái con bé đã lên cân một chút, nhưng bạn trai của nó là Henrik, sống phía cuối hành lang, lại thích con bé như thế, con bé quả quyết.

“Nhưng Henrik bị khùng mà.”

Con bé hay nói thế khi phải giải thích những cái kỳ cục nho nhỏ của Henrik. Về phần mình, con bé không phải bị khùng. Rõ ràng có một sự phân biệt không thấy được dù rõ nét ở đâu đó. Và Sis thích giải thích cho Harry nghe những người nào trong trại thì không khùng, và những ai chỉ gần như thế.

Con bé kể cho Harry những chuyện như mọi lần: những gì Henrik đã nói tuần trước (mà trong dịp đó lại rất đáng chú ý), chương trình gì chúng đã xem trên ti-vi, những món chúng đã ăn và nơi chúng đã lên kế hoạch đi nghỉ. Chúng luôn lên kế hoạch đi nghỉ. Lần này sẽ là Hawaii và Harry chỉ có thể mỉm cười với ý nghĩ rằng Sis và Henrik mặc những chiếc áo thun Hawaii tại sân bay ở Honolulu.

Anh hỏi con bé đã nói chuyện với bố chưa, nó nói ông có đến thăm nó hai hôm trước.

“Thế là tốt rồi,” Harry nói.

“Em nghĩ giờ bố đã quên được mẹ rồi!” Sis nói. “Thế là tốt.”

Harry vẫn ngồi yên trên ghế một lúc, suy nghĩ về điều con bé vừa nói. Thế rồi Henrik gõ cửa, nói rằng Hotel Ceasar, một phim truyền hình, ba phút nữa sẽ phát trên kênh VT2, nên Harry mặc áo choàng vào và hứa sẽ gọi điện sớm.

Xe cộ chạy ngang mấy ngọn đèn ở sân vận động Ulleva l vẫn uể oải như thường lệ, anh nhận ra đã quá muộn không thể rẽ phải ở đường đi vòng do các công trình cầu đường. Anh suy nghĩ về những gì Constance Hochner nói với anh. Uriah đã dùng một kẻ trung gian, có khả năng là một người Na Uy. Có nghĩa là có ai đó ngoài kia biết Uriah là ai. Anh nhờ Linda xem qua các hồ sơ lưu bảo mật tìm kiếm người có biệt danh “Hoàng Tử,” nhưng anh khá chắc chắn cô sẽ không tìm ra. Anh có cảm giác nhất định rằng kẻ này thông minh hơn tội phạm bình thường. Nếu những gì Andreas Hochner nói là đúng - rằng Hoàng Tử là một khách quen - thì có nghĩa là hắn ta đã xây dựng được mạng lưới khách hàng riêng mà POT hoặc bất kỳ ai khác đều không thể tìm ra. Điều tương tự thế này sẽ cần thời gian, sự cẩn thận, ranh ma và kỷ luật - không thứ nào là đặc điểm ở những tên côn đồ mà Harry biết. Dĩ nhiên, có thể hắn đã gặp may quá mức, bởi hắn vẫn chưa bị bắt. Hoặc hắn ngồi ở địa vị che chở cho hắn. Constance Hochner đã nói rằng hắn nói tốt tiếng Anh. Chẳng hạn hắn có thể là một nhà ngoại giao - người có thể vào ra đất nước mình mà không bị hải quan chặn.

Harry thoát khỏi đường đi vòng tại Slemdalsveien rồi chạy lên phía Holmenkollen.

Anh có nên hỏi Meirik xem có tạm thời chuyển Ellen sang POT được không nhỉ? Dường như Meirik muốn anh đếm bọn Quốc xã mới và tham gia các sự kiện xã hội hơn là theo đuổi những bóng ma thời chiến.

Harry đã lái xe lên thẳng nhà cô rồi mới nhận ra mình đang ở đâu. Anh dừng xe và nhìn chằm chằm giữa những cái cây. Từ đường chính đến nhà cô là khoảng năm mươi mét. Có ánh đèn hắt ra từ các ô cửa sổ tầng trệt.

“Ngu thật!” anh nói to, giật mình vì giọng chính mình. Anh vừa định lái đi thì thấy cửa ra vào mở, ánh đèn đổ xuống những bậc thềm. Ý nghĩ cô có thể thấy và nhận ra xe của mình khiến anh hốt hoảng. Anh lùi xe lại để có thể lặng lẽ, kín đáo quay lên đồi và khuất tầm nhìn. Nhưng anh nhấn chân ga không đủ mạnh, động cơ tắt âm. Anh nghe thấy những giọng nói. Một người đàn ông cao mặc áo choàng dài, sẫm màu đang bước ra mấy bậc thềm. Ông ta đang nói chuyện, nhưng người ông ta đang nói chuyện cũng khuất sau cửa. Rồi ông ta cúi người về cánh cửa đang mở, Harry không thấy họ được nữa.

Họ đang hôn nhau, anh nghĩ. Mình lái xe đến Holmenkoilen chỉ để theo dõi một người phụ nữ mà mình chỉ mới nói chuyện mười lăm phút, hôn hít bạn trai.

Rồi cánh cửa đóng lại, người đàn ông bước vào chiếc Audi và lái qua xe anh, xuống đường chính.

Trên đường về nhà, Harry tự hỏi anh nên trừng phạt mình thế nào. Phải là cái gì đó khắt khe, có tác dụng răn đe trong tương lai. Một lớp aerobics tại Focus.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv