Chim Cổ Đỏ

Chương 42




POT.
Ngày 3 tháng Ba năm 2000.


G-u-d-b-r-a-n-d J-o-h-a-n-s-e-n. Harry đánh máy các chữ cái bằng hai ngón trỏ. Một anh chàng nhà quê. Theo lời Fauke, một nhân cách tốt, có phần hơi mong manh, có thần tượng và kiêm người ông ta coi như anh cả là Daniel Gudeson đã bị bắn chết trong đêm gác. Harry nhấn phím ENTER, chương trình đầu chạy.

Anh chú mục về hướng bức tường. Nhìn bức tường. Nhìn một bức hình nhỏ của Sis. Con bé đang xịu mặt; con bé luôn làm thế khi được chụp ảnh. Một kỳ nghỉ hè nhiều năm trước. Bóng của người chụp ảnh vẫn còn in trên chiếc áo thun trắng của con bé. Là mẹ.

Một tiếng bíp nhỏ từ máy tính báo hiệu cuộc tìm kiếm đã xong, anh lại tập trung nhìn màn hình máy tính.

Cơ quan đăng ký quốc gia có lưu hai tên Gudbrand, nhưng ngày tháng năm sinh cho biết họ đều dưới sáu mươi tuổi. Sindre Fauke đã đánh vần những cái tên này cho anh, vậy thì không thể nào anh nghe sai. Thế thì chỉ có khả năng Johansen đã thay tên đổi họ, sống ở nước ngoài hoặc đã chết. Harry thử người tiếp theo. Tiểu đội trưởng người vùng Mj o ndalen. Người có con nhỏ ở nhà. E-d-v-a-r-d M-o-s-k-e-n. Bị gia đình từ mặt vì ra mặt trận. Nhấp đúp chuột vào chữ

SEARCH.

Mấy ngọn đèn trần chợt sáng lên. Harry quay lại.

“Đã làm việc muộn thế này, cậu nên bật đèn lên chứ.” Kurt Meirik đứng bên ngưỡng cửa, ngón tay vẫn để trên công tắc đèn. Ông ta bước vào, ngồi vắt vẻo bên mép bàn.

“Cậu đã tìm được gì rồi?”

“Rằng chúng ta đang tìm một người trên bảy mươi tuổi. Người có lẽ đã chiến đấu ngoài mặt trận.”

“Ý tôi là bọn Quốc xã mới này và ngày Quốc khánh ấy”

“À.” Có một tiếng bíp nữa từ máy tính. “Tôi vẫn chưa kịp tìm hiểu mấy thứ đó, Meirik.”

Có đến hai Edvard Mosken trên màn hình. Một người sinh năm 1942, người kia sinh năm 1921.

“Thứ Bảy tuần sau chúng ta sẽ có bữa tiệc phòng ban đấy,” Meirik nói.

“Tôi nhận được giấy mời trong ngăn kéo rồi.” Harry nhấp đúp chuột vào người sinh năm 1921 và địa chỉ của Mosken lớn tuổi hơn hiện lên. Ông ta sống tại Drammen.

“Phòng nhân sự nói rằng cậu vẫn chưa trả lời. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cậu sẽ đến.”

“Tại sao thế?”

Harry gõ số căn cước của Edvard Mosken vào Lý lịch Tư pháp. “Chúng tôi muốn mọi người quen biết nhau vượt qua các ranh giới phòng ban. Tôi chưa một lần nào thấy cậu ở căng tin đâu đấy.”

“Tôi khá hạnh phúc trong văn phòng này.”

Không có kết quả. Anh tìm kiếm trong dữ liệu của Cơ quan Đăng ký Quốc gia Trung ương tất cả những ai có liên hệ chính thức với cảnh sát, vì bất kỳ lý do gì. Không nhất thiết là bị truy tố - chẳng hạn họ có thể đã bị bắt, bị tố giác hoặc chính họ là nạn nhân của một tội ác.

“Thấy cậu mải mê với những vụ án là điều tốt, nhưng đừng tự nhốt mình trong này, Harry. Liệu tôi có được thấy mặt cậu ở bữa tiệc không, Harry?”

Phím ENTER.

“Để tôi xem. Tôi có một cuộc hẹn khác đã thu xếp từ lâu rồi,” Harry nói dối.

Vẫn không có kết quả. Trong khi vẫn đang ở trang của Cơ quan Đăng ký Quốc gia Trung ương, có khi anh cũng nên nhập vào cái tên thứ ba Fauke đã cho anh xem sao. H-a-l-l-g- r-i-m D-a-l-e. Theo quan điểm của Fauke, gã là một tay cơ hội. Tin tưởng vào chuyện Hitler sẽ thắng cuộc chiến này, và trọng thưởng cho ai chọn đúng phe. Từng hối tiếc khi đến Sennheim nhưng đã quá trễ để quay đầu lại. Harry đã nghĩ rằng có điều gì đó quen quen khi Fauke nói ra cái tên này, và bây giờ cảm giác ấy lại xuất hiện.

“Để tôi diễn đạt mạnh chút nữa!” Meirik nói. “Tôi đang chỉ thị cho cậu đến.”

Harry ngước nhìn lên. Meirik mỉm cười.

“Đùa thôi,” ông ta nói. “Nhưng sẽ thật tốt nếu thấy cậu ở đó. Chúc buổi tối vui vẻ.”

“Tạm biệt!” Harry lẩm bẩm, quay lại màn hình. Có một Hallgrim Dale. Sinh năm 1922. ENTER.

Màn hình chứa đầy văn bản. Một trang nữa. Rồi một trang nữa.

Vậy là sau chiến tranh không phải họ đều khấm khá, Harry nghĩ. Hallgrim Dale - nơi thường trú: cổng Schweigaards, Oslo - chỗ mà báo chí thích mô tả là “cảnh sát chẳng lạ gì.” Harry đưa mắt chạy dọc danh sách. Lang thang, say sưa, quấy nhiễu hàng xóm, ăn cắp vặt và ẩu đả. Nhiều, nhưng không gây ra hậu quả thực sự nào. Điều ấn tượng nhất đó là ông ta vẫn còn sống, Harry nghĩ và ghi lại vào sổ rằng ông ta đã được đưa đi cai rượu gần đây thôi, vào cuối tháng Tám. Anh tìm thấy cuốn danh bạ điện thoại Oslo, tra số của Dale và gọi. Trong khi đang đợi trả lời, anh tìm kiếm trong sổ đăng ký thì thấy một Edvard Mosken khác, sinh năm 1942. Ông ta cũng có địa chỉ tại Drammen. Anh ghi lại số căn cước rồi quay lại với lý lịch Tư pháp.

“Đây là tin nhắn từ Telenor. Số điện thoại quý khách gọi đến hiện không còn sử dụng. Đây là tin..”.

Harry không ngạc nhiên. Anh bỏ điện thoại xuống.

Edvard Mosken con đã bị án tù. Một bản án dài; ông ta vẫn còn trong tù. Vì tội gì nhỉ? Ma túy, Harry đoán, nhấn ENTER. Một phần ba số tù nhân bị cáo buộc tội danh liên quan đến ma túy. Đây rồi. Đúng luôn. Buôn lậu cần sa. Bốn cân. Bốn năm, bản án dứt khoát.

Harry ngáp và vươn vai. Anh có đến được đâu không hay chỉ ngồi đây phí thời gian, vì nơi duy nhất khác anh muốn đến là quán Schroder? Và anh không thấy thích ngồi đó uống cà phê? Đúng là một ngày chết tiệt. Anh tổng kết lại: Gudbrand Johansen không tồn tại, ít nhất là ở Na Uy; Edvard Mosken sống tại Drammen và có một con trai bị buộc tội buôn ma túy; và Hallgrim Dale là một kẻ nghiện rượu, chẳng thể nào là típ người có đến nửa triệu krone để mà hoang phí.

Harry dụi mắt.

Anh có nên tra số của Fauke trong danh bạ điện thoại để xem liệu có số gọi đến Holmenkollveien không? Anh làu bàu.

Cô ấy có người yêu rồi. Và cô ấy có tiền. Và có đẳng cấp. Nói ngắn gọn: có mọi thứ mà mày không có.

Anh nhập số căn cước của Hallgrim. Nhấn ENTER. Máy kêu ro ro và khẽ rung lên.

Một danh sách dài. Cũng giống nhau cả. Lão già tội nghiệp nghiện rượu.

Cả hai đều học luật. Và cô ấy cũng thích Raga Rockers.

Đợi đã. Trên hồ sơ cuối cùng, Dale được đánh ký hiệu là “nạn nhân”. Phải chăng ông ta bị hành hung? Nhấn ENTER.

Quên cô ấy đi. Thế đấy, bây giờ cô ấy đã bị lãng quên. Anh có nên gọi cho Ellen và hỏi cô ấy có muốn đi xem phim không. Hãy để cô ấy tự chọn phim. Không, tốt hơn anh nên đến Focus. Tập cho vã cả mồ hôi ra.

Màn hình lóe sáng trước mặt anh.

HALLGRIM DALE. 151199. ÁN MẠNG.

Harry hít một hơi sâu. Anh ngạc nhiên, nhưng sao anh không ngạc nhiên hơn? Anh nhấp đúp chuột vào các chi tiết. Màn hình máy tính kêu o o và khẽ rung. Nhưng một lần này thôi những nếp gấp trong não của anh còn nhanh hơn cả máy tính, và đến khi bức ảnh hiện lên thì anh đã kịp nhớ ra tên của nó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv