Silian, Telemark.
Ngày 22 tháng Hai năm 2002.
Harry xem đồng hồ đeo tay lần nữa rồi thận trọng nhấn chân. Giờ hẹn là bốn giờ, nếu anh đến nơi sau khi hoàng hôn xuống, toàn bộ chuyến đi này sẽ phí hoài. Phần lốp xe mùa đông còn nghiến vào lớp băng kêu lạo xạo. Cho dù chỉ mới chạy bốn mươi cây số trên đường rừng quanh co, đóng băng nhưng anh có cảm tưởng như đã vài giờ rồi từ khi rẽ khỏi đường chính. Cặp kính râm giá rẻ anh mua tại cây xăng cũng chẳng giúp được nhiều, đôi mắt anh nhức nhối vì ánh sáng chói chang hắt lên tuyết.
Cuối cùng anh thoáng thấy xe cảnh sát có biển đăng ký Skien bên vệ đường. Anh thận trọng phanh xe lại, cho xe vào lề và lấy đôi ván trượt tuyết trên nóc xe xuống. Đôi ván này là sản phẩm cùa một nhà sản xuất ván trượt ở Trondheim bị phá sản mười lăm năm trước. Chắc cũng gần bằng khoảng thời gian anh thêm vào ván trượt chút sáp, để bây giờ nó tạo thành một khối cứng xam xám ở đuôi ván trượt. Anh tìm được lối đi từ con đường mòn dẫn lên căn nhà gỗ như được mô tả. Đôi ván trượt găm chặt xuống lối đi như thể bị dán keo; có muốn anh cũng không thể di chuyển sang hai bên được. Khi anh tới điểm đến thì mặt trời đã hạ thấp trên những cây vân sam. Trên mấy bậc thềm của căn nhà gỗ ghép màu đen, hai người đàn ông mặc áo ngoài có mũ trùm đầu đang ngồi cùng một thằng bé. Harry vốn không quen biết bất kỳ trẻ vị thành niên nào, anh đoán chừng nó vào khoảng, từ mười hai đến mười sáu tuổi.
“Ove Bertelsen?” Harry dò hỏi, tì vào hai cọc trượt tuyết. Anh hết cả hơi.
“Là tôi,” một trong hai người đàn ông đáp, đứng dậy bắt tay, “Còn đây là sĩ quan Folldal.”
Người kia dè dặt gật đầu.
Harry nghĩ chắc thằng bé là người đã bắt gặp các vỏ đạn.
“Tôi chắc thật tuyệt vời khi thoát khỏi bầu không khí Oslo nhỉ!” Bertelsen nói. Harry rút ra bao thuốc lá. “Tôi sẽ cho rằng thậm chí còn tuyệt vời hơn khi thoát được bầu không khí ở Skien.” Folldal bỏ mũ xuống, thẳng lưng lên.
Bertelsen mỉm cười: “Trái với những gì người ta nói, không khí ở Skien này còn trong lành hơn bất kỳ thành phố nào khác ở Na Uy.”
Harry khum hai bàn tay quanh que diêm và châm thuốc. “Đúng không đấy? Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Anh có tìm được gì không?”
“Đằng kia.”
Ba người kia đi ván trượt tuyết vào, rồi có Folldal dẫn đường họ chậm chạp lê bước dọc lối đi đến một khoảng rừng thưa. Folldal đưa gậy trượt tuyết chỉ vào một tảng đá đen sì đang nhô lên trên tuyết khoảng hai mươi phân.
“Thằng bé phát hiện những vỏ đạn trong tuyết cạnh tảng đá đó. Tôi cho rằng chắc của thợ săn nào đó đang tập bắn súng. Anh có thể thấy những dấu vết của ván trượt gần đó. Hơn một tuần rồi trời không có tuyết, thế nên chỉ có thể là dấu vết của hắn. Có vẻ như hắn đã dùng ván trượt rộng Telemark(23).”
Harry khom xuống. Một ngón tay anh dò theo tảng đá thì gặp dấu của ván trượt tuyết rộng.
“Hoặc là ván trượt bằng gỗ loại cũ.”
“Vậy à?”
Anh giơ lên một mảnh gỗ bé xíu.
“Ồ, tôi không tìm thấy,” Folldal đáp, đưa mắt sang Bertelsen.
Harry quay về phía thằng bé. Nó mặc chiếc quần đi săn rộng thùng thình, túi quần ở khắp nơi cùng chiếc mũ len kéo sụp xuống che kín đầu.
“Cháu tìm thấy những viên đạn ở bên phía nào của tảng đá?”
Thằng bé đưa tay chỉ. Harry tháo ván trượt tuyết ra, bước vòng quanh tảng đá và nằm ngửa ra trên tuyết. Bầu trời bây giờ có màu xanh sáng, như trong những ngày đông quang đãng ngay trước khi mặt trời lặn. Anh lăn mình sang bên và nhìn qua tảng đá, theo hướng khoảng rừng thưa nơi họ đã đi vào. Ở đó có bốn gốc cây.
“Cháu có tìm thấy viên đạn hoặc dấu hiệu săn bắn nào không?”
Folldal đưa tay lên gãi gãi sau gáy. “Ý anh là chúng tôi đã khám xét từng thân cây trong vòng bán kính nửa cây số chưa chứ gì?”
Bertelsen kín đáo đặt một bàn tay đeo găng lên miệng Folldal. Harry búng tàn thuốc, xem xét đầu điếu thuốc đang cháy.
“Không, ý tôi là hai người đã kiểm tra các gốc cây đằng kia chưa?”
“Tại sao chúng tôi lại phải kiểm tra riêng những gốc cây đó?” Folldalhỏi.
“Vì Marklin làm ra loại súng trường nặng nhất thế giới. Một khẩu súng nặng mười lăm cân không phải là lựa chọn lý tưởng cho tư thế đứng bắn. Thế nên sẽ là tự nhiên khi cho rằng hắn phải kê súng lên tảng đá này mà nhắm bắn. Súng trường Marklin đẩy vỏ đạn ra bên phải. Vì đã tìm thấy vỏ đạn dùng rồi bên phải tảng đá, chắc hắn phải bắn theo hướng chúng ta vừa từ đó đến đây. Thế nên sẽ không hề vô lý khi cho rằng hắn đặt cái gì đó trên một gốc cây đằng ấy để nhắm bắn đúng không?”
Bertelsen và Folldal nhìn nhau. “À, tốt nhất là chúng tôi sẽ đi kiểm tra xem.”
“Trừ phi đây là một con bọ cánh cứng to đùng chết tiệt…” Ba phút sau Bertelsen nói. “… nếu không thì phải là một lỗ đạn to chết tiệt.”
Ông ta quỳ xuống tuyết và thọc ngón tay vào một trong mấy gốc cây. “Chết tiệt, viên đạn đi vào sâu quá. Tôi không sờ thấy nó.”
“Nhìn vào trong đi,” Harry nói.
“Tại sao?”
“Để xem nó có bắn xuyên qua không.” Harry đáp.
“Xuyên qua cả cây vân sam to đùng này ư?”
“Cứ nhìn thử xem anh có thấy được ánh sáng không.”
Harry nghe thấy Folldal khịt mũi sau lưng mình. Berteisen ghé mắt nhìn vào lỗ.
“Đức Mẹ ơi…”
“Anh có thấy gì không?” Folldal hét lên.
“Chỉ là cả nửa dòng sông Siljan chết tiệt.”
Harry quay về phía Folldal, gã đang quay lưng lại anh để nhổ bọt.
Bertelsen đứng lên. “Áo chống đạn cũng chẳng giúp được nhiều nếu ăn phải một viên khốn này!” ông ta rên rỉ.
“Đúng vậy,” Harry nói. “Thứ duy nhất giúp được chính là tấm bọc thép chống đạn.” Anh dụi tắt điếu thuốc vào gốc cây, tự đính chính: “Một tấm bọc thép chống đạn dày.”
Anh đứng trên đôi ván, trượt tới lui trong tuyết.
“Chúng ta sẽ phải nói chuyện với người dân trong các nhà gỗ bên cạnh!” Bertelsen đáp. “Có thể họ nghe thấy, nhìn thấy cái gì đó. Hoặc họ có thể thấy muốn thừa nhận rằng mình sở hữu khẩu súng trường từ địa ngục này!”
“Sau khi chúng ta đạt được thỏa thuận về sử dụng vũ khí với tổ chức Ân xá quốc tế vào năm ngoái..!” Folldal mở miệng, nhưng đổi ý khi Bertelsen trừng mắt nhìn anh ta.
“Còn điều gì chúng tôi có thể giúp nữa không?” Bertelsen hỏi Harry.
“À,” Harry đáp, cau có nhìn theo hướng con đường rừng. “Hai người giúp tôi đẩy xe để khởi động được chứ?”