Bệnh viện Rudoli II, Vienna.
Ngày 23 tháng Sáu năm 1944.
Mọi chuyện cứ như một thứ ký ức ảo giác với Helera. Mùi cỏ mới cắt tràn vào hành lang qua những ô cửa sổ mở trong buổi sáng mùa hè ấm áp. Đã hai tuần đêm nào cũng có đánh bom, nhưng cô cũng chẳng ngửi thấy mùi khói. Cô đang nắm trong tay một bức thư. Một bức thư tuyệt vời! Ngay cả bà y tá trưởng vốn khó chịu, cộc cằn cũng phải mỉm cười khi Helena reo vang Guten Morgen.
Bác sĩ Brockhard ngước mắt từ giấy tờ lên ngạc nhiên khi thấy Helena xộc vào văn phòng mình.
“Ồ?” anh ta nói.
Brockhard bỏ kính xuống, hướng cái nhìn không tự nhiên về phía cô. Cô bắt gặp hình ảnh cái miệng ẩm ướt đang ngậm hai đầu cặp kính. Cô ngồi xuống ghế.
“Christopher,” cô mở lời. Từ nhỏ tới giờ cô mới gọi anh ta bằng tên thánh. “Tôi có chuyện muốn nói với anh!”
“Tốt,” anh ta nói. “Đó chính xác là điều tôi đang mong chờ.”
Cô biết anh ta đang mong chờ cái gì: một lời giải thích tại sao vẫn chưa đáp ứng nguyện vọng của anh ta mà đến căn hộ của anh ta ở tòa nhà chính, mặc dù anh ta đã gia hạn giấy chứng nhận y tế của Uriah đến hai lần. Helena đổ lỗi cho vụ đánh bom, nói rằng cô không dám ra ngoài. Anh ta bèn ngỏ lời đến thăm cô tại nhà nghỉ mát của mẹ cô, nhưng cô đã từ chối thẳng.
“Tôi sẽ nói với anh mọi thứ!” cô nói.
“Mọi thứ?” anh ta hỏi mà nhếch mép cười.
À, cô nghĩ, gần như mọi thứ thôi. “Buổi sáng, Uriah…”
“Tên hắn không phải Uriah, Helena.”
“Buổi sáng anh ta biến mất và anh rung chuông báo động, còn nhớ chứ?”
“Tất nhiên.”
Brockhard bỏ kính xuống bàn, song song với tờ giấy trước mặt. “Tôi đã tính đến chuyện báo cáo vỉệc hắn biến mất cho quân cảnh. Thế nhưng hắn lại xuất hiện như một phép màu, với một câu chuyện đi lang thang trong rừng cả nửa đêm.”
“Anh ấy không ở trong rừng. Mà là đã bắt chuyến tàu đêm từ Salzburg.
“Thật không?” Brockhard ngả người ra lưng ghế, vẻ mặt đăm đăm, cho thấy anh ta không phải kiểu người thích tỏ ra ngạc nhiên.
“Anh ấy đã bắt chuyến tàu đêm từ Vienna trước nửa đêm, xuống tàu tại Salzburg trong khi chờ một tiếng rưỡi để chuyến tàu đêm quay lại. Anh ấy đã đến Hauptbahnhoy lúc 9 giờ sáng hôm đó.”
“Hừm!” Brockhard chăm chú nhìn vào cây bút anh ta cầm giữa mấy đầu ngón tay. “Hắn có nói lý do nào cho chuyến du ngoạn ngu ngốc này không vậy?”
“Ừm,” Helena đáp, không biết rằng mình đang mỉm cười, “anh có thể nhớ rằng sáng hôm đó tôi cũng đi làm muộn.”
“Có…”
“Tôi cũng từ Salzburg về!”
“Là thế sao?”
“Là thế đấy!”
“Tôi nghĩ cô sẽ phải giải thích đấy, Helena.”
Cô giải thích khi nhìn chằm chặp mấy đầu ngón tay của Brockhard. Một giọt máu đã tụ lại dưới ngòi bút.
“Tôi hiểu rồi,” Brockhard nói khi cô giải thích xong. “Cô đã nghĩ cô sẽ đến Paris. Và cô nghĩ mình có thể trốn ở đó được bao lâu?”
“Có lẽ rõ ràng là chúng tôi chẳng nghĩ ngợi gì hết. Uriah nghĩ rằng chúng tôi nên đến Mỹ. Đến New York.”
Brockhard cười nhạt. “Cô là một cô gái rất nhạy cảm, Helena. Tôi có thể thấy chắc hẳn kẻ lật lọng này đã khiến cô lóa mắt bằng những lời lừa mị lý thú về nước Mỹ. Nhưng cô biết gì không?
“Biết gì cơ?”
“Tôi tha thứ cho cô.”
Thấy cô trố mắt nhìn, anh ta nói tiếp, “Phải, tôi tha thứ cho cô. Có lẽ cô đáng bị trừng phạt, nhưng tôi biết trái tim những thiếu nữ trẻ thao thức thế nào.”
“Đó không phải sự tha thứ mà tôi…”
“Mẹ cô thế nào? Giờ bà ấy chỉ còn một mình thì hẳn khó khăn lắm nhỉ. Có phải bố cô bị tuyên án tù ba năm không?”
“Bốn. Anh vui lòng lắng nghe được không, Christopher?”
“Tôi xin cô, đừng nói hay đừng làm gì có thể khiến cô phải hối tiếc, Helena. Những gì cô đã nói với tôi chẳng thay đổi được gì đâu. Thỏa thuận vẫn như thế.”
“Không!” Helena đứng lên nhanh đến mức làm ghế lật úp và giờ cô mới dằn mạnh xuống bàn lá thư cô đã vò trong tay từ nãy giờ.
“Tự anh xem đi! Anh không còn quyền thế đối với tôi nữa đâu. Hay Uriah.” Brockhard liếc nhìn lá thư. Phong bì nâu đã mở chẳng có ý nghĩa gì với anh ta. Lấy lá thư ra, anh ta đeo kính lên rồi bắt đầu đọc.
Lực lượng Vũ trang SS Berlin, ngày 22 tháng Sáu
Chúng tôi vừa nhận được yêu cầu của cảnh sát trưởng Na Uy, Jemas Lie, chuyển giao anh cho cảnh sát Oslo để tiếp tục phục vụ, và điều này có hiệu lực ngay lập tức. Vì anh là công dân Na Uy nên chúng tôi chẳng có lý do gì mà không tuân theo: Do đó lệnh này hủy bỏ các mệnh lệnh trước đó cho anh gia nhập Lực lượng Vệ quốc. Anh sẽ được những người có thẩm quyền thuộc cảnh sát Na Uy thông báo chi tiết về thời gian và địa điểm gặp.
Heinrich Himmler
Chỉ huy trưởng Lực lượng (SS)
Brockhard phải nhìn chữ ký đến hai lần. Đích thân Heinrich Himmler ký! Anh ta giơ lá thư ra chỗ sáng để soi.
“Anh có thể kiểm tra nếu muốn, nhưng tôi cam đoan với anh nó là thật đấy!” Helena nói.
Qua ô cửa sổ mở, cô nghe thấy chim hót ngoài vườn. Brockhard hắng giọng hai cái rồi mới nói.
“Vậy là cô đã viết thư gửi cho cảnh sát trưởng Na Uy à?”
“Uriah đã viết cho ông ấy. Tôi chỉ đi gửi nó thôi.”
“Cô gửi thư đi à?”
“Đúng. Thực ra là không. Tôi đánh điện gửi đi.”
“Cả lá đơn à? Vậy chắc phải tốn…”
“Việc khẩn cấp.”
“Heinrich Himmler…” anh ta nói, với chính mình hơn là với cô.
“Tôi rất tiếc, Christopher.”
Một lần nữa là tiếng cười khô khốc. “Cô thấy tiếc à? Chẳng phải cô đã có được đúng điều cô muốn rồi sao, Helena?”
Cô gượng một nụ cười thân thiện.
“Tôi có việc muốn nhờ anh, Christopher?”
“Ồ!”
“Uriah muốn tôi sang Na Uy với anh ấy. Tôi cần thư giới thiệu của bệnh viện để xin giấy thông hành.”
“Và bây giờ cô sợ tôi sẽ thọc gậy bánh xe à?”
“Cha anh đang làm trong ban quản lý.”
“Phải, nên tôi có thể gây rắc rối cho cô.” Anh ta xoa cằm. Cái nhìn chú mục vào giữa trán cô.
“Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, Christopher ạ, anh cũng không ngăn được chúng tôi đâu. Uriah và tôi yêu thương nhau. Anh có hiểu không?”
“Tại sao tôi lại phải đi giúp con điếm của một tên lính nhỉ?”
Miệng Helena há hốc. Ngay cả khi nghe từ miệng một người cô khinh bỉ, một người rõ ràng hành động trong cơn giận dữ, cái từ đó vẫn đau đớn như một cái tát. Nhưng cô chưa kịp trả lời thì khuôn mặt Brockhard đã nhăn nhúm lại như thể anh ta mới là người bị tát.
“Tha lỗi cho tôi, Helena. Tôi… chó chết thật!” Anh ta bất thần quay lưng lại phía cô. Helena muốn đứng lên bỏ đi, nhưng cô không tìm ra từ nào tự giải phóng mình. Giọng anh ta căng thẳng khi nói thêm: “Tôi không có ý làm tổn thương em, Helena.”
“Christopher..”
“Em không hiểu đâu. Tôi không nói thế này chỉ vì ngạo mạn, nhưng tôi có những tính tốt mà rồi dần dà em sẽ yêu mến. Có thể tôi đã đi quá xa, nhưng hãy nhớ rằng, tôi luôn luôn hành động vì lợi ích của em.”
Cô nhìn chằm chặp vào lưng anh ta. Chiếc áo choàng bác sĩ quá khổ so với đôi vai hẹp, xuôi. Hình ảnh ấy nhắc cô nhớ về một Christopher ngày thơ bé. Cậu ấy có những lọn tóc đen mềm mại và một bộ com lê hẳn hoi dù chỉ mới mười hai tuổi. Có một mùa hè cô đã đem lòng yêu cậu ấy. Phải không nhỉ?
Anh ta buông một tiếng thở dài, run run. Cô bước một bước về phía anh ta, nhưng lại đổi ý. Sao cô phải thông cảm với con người này? Phải, cô biết tại sao. Vì trái tim cô đang ngập tràn hạnh phúc, cho dù cô chẳng làm gì nhiều để có được. Nhưng Christopher Brockhard, một người đã cố gắng từng ngày trong đời kiếm tìm hạnh phúc, thế mà vẫn luôn là một kẻ đơn độc.
“Christopher, tôi phải đi rồi.”
“Phải, dĩ nhiên. Cô phải làm những gì cô phải làm, Helena.”
Cô đứng lên, bước ra cửa.
“Còn tôi phải làm những gì tôi phải làm,” anh ta nói.