Chim Cổ Đỏ

Chương 25



Bệnh viện Rudolf II, Vienna.
Ngày 8 tháng Sáu năm 1944.


Buồng bệnh số 4 tràn đầy những âm thanh của giấc ngủ. Đêm nay tĩnh lặng hơn thường lệ, chẳng có ai rên rỉ đau đớn hay thét lên choàng tỉnh khỏi ác mộng. Helena cũng chẳng nghe thấy báo động không kích ở Vienna. Nếu đêm nay chúng không đánh bom, cô hy vọng điều đó sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn. Cô lẻn vào phòng ngủ tập thể, đứng cuối giường và nhìn ngắm anh. Ngay ở đó, trong chùm sáng hình nón từ ngọn đèn bàn, anh ngồi, mải mê theo cuốn sách đang đọc chẳng để ý đến thứ gì khác. Còn cô đứng đó bên ngoài chùm sáng, trong bóng tối. Biết mọi điều về bóng tối.

Khi anh vừa định lật trang thì nhận ra cô. Anh mỉm cười và ngay lập tức bỏ sách xuống.

“Chào buổi tối, Helena. Tôi không nghĩ đêm nay em cũng trực.”

Cô đưa ngón trỏ lên môi, bước lại gần anh.

“Anh biết gì về ca đêm thế?” cô thì thầm.

Anh mỉm cười. “Tôi không biết người khác thế nào. Tôi chỉ biết những đêm em trực thôi.”

“Phải không đấy?”

“Thứ Tư, thứ Sáu và Chủ nhật, rồi thứ Hai và thứ Năm. Rồi lại thứ Tư, thứ Sáu và Chủ nhật. Đừng có hoảng thế, đó là một lời khen đấy. Ở đây cũng chẳng còn gì khác mà dùng đến trí óc. Tôi còn biết khi nào Hadler được thụt ruột nữa cơ.”

Cô cười khẽ.

“Nhưng anh không biết người ta đã tuyên bố anh đủ khỏe để chiến đấu, đúng không?”

Anh ngạc nhiên ngây nhìn cô.

“Anh đã được cử sang Hungary!” cô thì thầm. “Súng và Sư đoàn Thiết giáp số 3.”

“Sư đoàn Thiết giáp? Nhưng đó là Lực lượng Vệ quốc. Họ không thể tuyển tôi vào được. Tôi là người Na Uy mà.”

Em biết.

“Hơn nữa tôi biết làm gì ở Hungary cơ chứ? Tôi…”

“Khẽ nào, anh sẽ đánh thức người khác dậy mất. Uriah này, em đã đọc lệnh rồi. Em e rằng chúng ta chẳng làm được gì đâu.”

“Nhưng chắc phải có nhầm lẫn rồi. Đó là…”

Anh vô tình làm rơi cuốn sách xuống sàn, đánh rầm. Cô cúi xuống nhặt sách lên. Trên bìa sách, dưới nhan đề Những cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn có bức vẽ một thằng bé ăn mặc rách rưới ngồi trên cái bè gỗ. Uriah rõ ràng rất giận dữ.

“Đây không phải cuộc chiến của tôi!” anh nói qua đôi môi mím chặt.

“Em cũng biết vậy đó” cô thì thầm, nhét cuốn sách vào túi xách của anh dưới gầm ghế.

“Em làm gì thế?” anh thì thầm.

“Anh phải nghe em này, Uriah. Không còn nhiều thời gian đâu.”

“Thời gian?”

“Nửa tiếng nữa y tá trực sẽ đi thăm bệnh. Anh phải quyết định trước lúc đó.”

Anh kéo chao đèn xuống để nhìn thấy cô rõ hơn trong bóng tối. “Chuyện gì vậy, Helena?”

Cô nuốt khan. “Và tại sao hôm nay em không mặc đồng phục?” anh hỏi.

Đây chính là điều cô sợ nhất. Không phải là nói dối mẹ rằng mình sẽ đến nhà chị gái ở Salzburg vài ngày. Không phải là thuyết phục con trai của người kiểm lâm - lúc này đang đợi trên đường ngoài cổng - lái xe đưa cô đến bệnh viện. Thậm chí cũng không phải chuyện nói lời tạm biệt với những gì cô có, nhà thờ và cuộc sống an toàn của cô trong những cánh rừng ở Vienna. Mà là chuyện nói với anh mọi thứ: rằng cô yêu anh và rằng cô sẽ sẵn sàng mạo hiểm cả cuộc sống, tương lai của mình vì anh. Bởi vì cô có thể lầm. Không phải về cảm nhận của anh đối với cô - điều đó thì cô chắc chắn - mà về tính cách của anh. Liệu anh có đủ can đảm và động lực để làm điều cô sắp đề nghị không? Ít ra anh cũng biết rõ rằng cuộc chiến chống Hồng Quân ở phía Nam không phải là cuộc chiến của anh.

“Lẽ ra chúng ta phải có thời gian hiểu rõ nhau hơn,” cô nói, đặt tay lên bàn tay anh. Anh nắm lấy, cầm chặt.

“Nhưng chúng ta không có được sự xa xỉ ấy,” cô nói, siết chặt tay anh. “Có một chuyến xe lửa đi Paris sẽ khởi hành trong một tiếng nữa. Em đã mua hai vé. Thầy giáo của em sống ở đó.”

“Thầy giáo của em?”

“Chuyện dài và phức tạp lắm. Nhưng ông ấy sẽ tiếp nhận chúng mình.”

“Ý em nói tiếp nhận chúng mình là sao?”

“Chúng ta có thể ở lại với ông ấy. Ông ấy sống một mình. Và theo như em biết được, ông ấy không có nhiều bạn bè. Anh có hộ chiếu chưa?”

“Cái gì? À có…”

Dường như anh không biết nói gì, như thể đang tự hỏi phải chăng anh đã ngủ thiếp đi khi đọc cuốn sách về một thằng bé ăn mặc rách rưới, và tất cả chuyện này chỉ là giấc mơ.

“Có, anh có hộ chiếu.”

“Tốt. Chuyến đi sẽ mất hai ngày. Chúng ta có ghế ngồi rồi, em đã mua rất nhiều thức ăn rồi đây.”

Anh hít một hơi sâu. “Tại sao lại là Paris?”

“Đó là một thành phố lớn, một thành phố anh có thể ẩn mình. Nghe này, em có một ít quần áo của bố trong xe ô tô - anh có thể thay qua quần áo dân sự trong xe. Cỡ giày của bố…”

“Không.” Anh giơ một bàn tay lên nên dòng mạch lạc thì thầm, căng thẳng của cô chững lại chốc lát. Cô nín thở chăm chú nhìn khuôn mặt trầm ngâm của anh.

“Không,” anh thì thầm lặp lại. “Chuyện đó thật ngu ngốc.”

“Nhưng…” Trong bụng cô như có cả tảng băng.

“Tốt nhất là mặc quân phục khi đi đường!” anh nói. “Một thanh niên mặc thường phục chỉ gây nghi ngờ thôi.”

Cô hạnh phúc đến không nói thành lời nên siết chặt tay anh hơn. Trái tim cô reo vui đến nỗi cô phải bảo nó im lặng.

“Còn một chuyện nữa!” anh nói, bỏ hai chân xuống giường.

“Vâng?

“Em có yêu anh không?”

“Có.”

“Tốt.”

Anh đã mặc áo khoác vào rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv