Chim Cổ Đỏ

Chưng 26



POT, Sở Cảnh sát.
Ngày 21 tháng Hai năm 2000.


Harry liếc mắt nhìn quanh. Trên các giá gọn gàng ngăn nắp để những hàng bìa cứng trình bày gọn gàng theo thứ tự thời gian. Trên các bức tường treo bằng khen và danh hiệu trong sự nghiệp thăng tiến trơn tru. Một tấm ảnh đen trắng chụp Kurt Meirik lúc trẻ, mặc quân phục, cấp bậc thiếu tá, đang chào mừng vua Olav treo phía sau bàn làm việc, thu hút ánh mắt của tất cả những ai bước vào. Harry đang ngồi xem bức ảnh đó thì cánh cửa ra vào bật mở sau lưng.

“Xin lỗi đã khiến cậu phải chờ, Hole. Cứ ngồi đi.”

Đó là Meirik. Harry cũng chẳng buồn đứng lên.

“Vậy,” Meirik nói, ngồi xuống cái ghế sau bàn. “Tuần đầu tiên cậu làm cùng chúng tôi thế nào?”

Meirik ngồi thẳng người trên ghế, khoe ra hàm răng to vàng ố, khiến bạn ngờ rằng trong đời mình ông ta đã luyện cười hơi quá.

“Khá chán,” Harry đáp.

“He, he. Chắc không tồi đến thế chứ, đúng không?” Meirik có vẻ ngạc nhiên.

“À, cà phê của ông ngon hơn cà phê của chúng tôi dưới nhà.”

“Ý cậu là Đội Hình sự hả?”

“Xin lỗi,” Harry đáp. “Phải có thời gian mới quen với chuyện đó. Cái từ ‘chúng tôi’ bây giờ thành POT rồi.”

“Phải, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn một chút thôi. Điều đó cũng đúng đối với một số việc. Đúng không, Hole?”

Harry gật đầu đồng tình. Đánh nhau với cối xay gió chẳng ích gì cả. Dù sao cũng không phải trong tháng đầu tiên. Như đã thấy trước, anh được cấp một phòng làm việc nằm cuối hành lang dài, có nghĩa anh không phải gặp nhiều người cùng làm việc ở đó quá mức cần thiết. Công việc của anh gồm đọc báo cáo từ các văn phòng POT khu vực, và chỉ việc đánh giá xem đó có phải là hồ sơ vụ án nên chuyển lên cấp cao hơn trong hệ thống hay không. Meirik đã chỉ thị hết sức rõ ràng: trừ phi chúng ta rắc rối, bằng không mọi thứ phải được chuyển lên trên. Một cách khác, việc của Harry là sàng lọc rác. Tuần trước, anh nhận ba báo cáo. Anh cố đọc thong thả, nhưng cũng cố giới hạn cho anh được kéo rê bao lâu. Một trong số này là từ Trondheim, đề cập đến thiết bị giám sát điện tử mới mà không ai biết cách vận hành, bởi chuyên gia giám sát của họ đã nghỉ việc. Harry chuyển báo cáo đi. Báo cáo thứ hai liên quan đến một doanh nhân người Đức tại Bergen, giờ đây họ tuyên bố ông ta “không đáng nghi nữa” vì ông ta đã nói mình đến đó để giao lô hàng thanh treo rèm. Harry cũng chuyển đi. Báo cáo thứ ba là từ khu Ostland, từ một đồn cảnh sát ở Skien. Họ đã nhận được một số khiếu nại của các chủ nhân nhà gỗ nhỏ tại Siljan vì nghe thấy tiếng súng nổ cuối tuần trước. Vì mùa này không phải là mùa săn bắn, nên một sĩ quan được cử đến điều tra và tìm thấy những vỏ đạn rỗng có cấu tạo lạ lùng trong rừng. Họ đã gửi các vỏ đạn này tới phòng giám định pháp y của Kripos, Cơ quan Điều tra Tội phạm của Na Uy. Báo cáo trả lời là đạn có lẽ cho khẩu súng trường Marklin, một loại vũ khí rất khác thường.

Harry chuyển báo cáo đi, nhưng anh cũng kịp giữ lại một bản sao cho mình.

“Đúng, điều tôi muốn bàn với cậu là một áp phích chúng ta bắt được. Bọn Quốc xã mới đang lên kế hoạch gây náo loạn bên ngoài các nhà thờ Hồi giáo tại Oslo vào ngày 17 tháng Năm. Có một ngày lễ Hồi giáo không cố định nào đó nhằm vào ngày 17 năm nay. Và có rất nhiều phụ huynh ngoại kiều không muốn con em họ tham gia vào lễ diễu hành cho trẻ em vào ngày Quốc khánh vì muốn chúng đến thánh đường.”

“Eid.”

“Xin lỗi cậu nói gì cơ?”

“Eid. Ngày lễ của họ. Đó là đêm Noel của người Hồi giáo.”

“Vậy là cậu cũng hứng thú chuyện này à?”

“Không, nhưng năm ngoái tôi được một người hàng xóm mời đến ăn tối. Họ là người Pakistan. Họ cho rằng vào ngày Eid mà tôi ngồi nhà một mình thì thật là buồn.”

“Thật không? Hừm”. Meirik đeo kính chánh thanh tra Derrick lên

“Tôi giữ tấm áp phích đây. Bọn chúng viết rằng nước chủ nhà mà kỷ niệm ngày gì khác ngoài ngày Quốc khánh Na Uy 17 tháng Năm thì đều là một sự sỉ nhục. Chúng còn nói đám da đen rất vui vẻ khi lên tiếng đòi phúc lợi, nhưng lại né tránh mọi trách nhiệm của mỗi công dân Na Uy.”

“Đó là ngoan ngoãn mà hét vang ‘Hurrah’ cho Na Uy khi đoàn diễu hành đi qua!” Harry đáp, rút bao thuốc lá ra. Để ý thấy cái gạt tàn trên đầu giá sách, anh đưa ánh mắt dò hỏi, Meirik gật đầu. Harry châm thuốc, rít một hơi khói vào sâu trong phổi, cố hình dung những mạch máu trong thành phổi đang tham lam ngấu nghiến chất nicotine. Cuộc sống đang ngày càng ngắn đi, và cái ý nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ ngừng hút khiến anh tràn trề nỗi mãn nguyện lạ lùng. Tảng lờ đi lời cảnh báo trên vỏ bao thuốc có lẽ không phải là một hành động nổi loạn khoa trương nhất mà đàn ông có thể cho phép mình, nhưng ít nhất là một hành động anh có thể làm.

“Để xem cậu có thể tìm được gì,” Meirik nói.

“Được thôi, nhưng tôi nói trước với ông, động đến bọn đầu trọc là tôi dễ cáu lắm đấy.”

“He, he,” Meirik lại phô ra hàm rằng to vàng khè, Harry nhận ra ông ta nhắc anh nhớ đến cái gì: ngựa biểu diễn.

“He, he.”

“Còn một điều nữa,” Harry nói. “Là báo cáo về loại đạn tìm thấy ở Siljan. Đạn của súng trường Marklin.”

“Trí nhớ của tôi khi nghe mấy chuyện này mơ hồ lắm,àđúng rồi.”

“Tôi đang tự tiến hành kiểm tra một chút.”

“Hả?”

Harry nhận thấy một giọng điệu lạnh lùng.

“Tôi đã tự kiểm tra với bên Cơ quan Đăng ký Vũ khí Quốc gia. Không thấy có khẩu súng trường Malrklin nào đăng ký ở Na Uy năm ngoái!”

“Điều đó không làm tôi ngạc nhiên. Danh sách này hẳn đã được những người ở đây kiểm tra sau khi cậu chuyển báo cáo đi, Hole ạ. Không phải việc của cậu, cậu biết mà.”

“Có lẽ vậy. Nhưng tôi muốn chắc chắn rằng bất kể là ai xử lý việc này đi nữa thì cũng phải theo sát báo cáo của Interpol về buôn lậu vũ khí.”

“Interpol? Tại sao chúng ta phải làm thế?”

“Chẳng ai đi nhập khẩu những khẩu súng trường này vào Na Uy cả, thế nên khẩu này hẳn đã được nhập lậu.”

Harry rút một tờ fax từ trong túi áo.

“Đây là bản sao danh sách những lô hàng Interpol đã phát hiện trong đợt bố ráp một tên buôn vũ khí trái phép ở Johannesburg vào tháng Mười một. Nhìn đây này. Một khẩu súng trường Marklin. Và có điểm đến đấy, Oslo.”

“Hừm. Cậu lấy được cái này ở đâu thế?”

“Hồ sơ Interpol trên mạng. Có sẵn cho bất cứ ai trong POT xem. Bất cứ ai thấy bận lòng.”

“Thật sao?” Ánh mắt Meirik ngưng lại trên mặt Harry một lúc, trước khi chăm chú nhìn tờ fax kỹ hơn.

“Tất cả những việc này rất tốt, nhưng buôn lậu vũ khí không phải việc của chúng ta, Hole ạ. Nếu cậu biết có bao nhiêu vũ khí trái phép cảnh sát tịch thu trong suốt một năm..

“Sáu trăm mười một,” Harry đáp.

“Thế sao?”

“Năm ngoái. Mà đó chỉ mới là thẩm quyền cảnh sát ở Oslo thôi. Cứ ba vũ khí thì hết hai là tước từ bọn tội phạm. Chủ yếu là những vũ khí nhỏ, súng trường kiểu bom và các khẩu súng săn cưa nòng. Tính trung bình mỗi ngày tịch thu một khẩu. Trong những năm chín mươi, con số này gần gấp đôi.”

“Tốt, vậy thì cậu hiểu rằng chúng ta đang ở POT không thể dành ưu tiên cho một khẩu súng trường không đăng ký tại Buskerud.”

Meirik đang cố gắng giữ bình tĩnh. Harry thở khói qua miệng, nhìn nó cuộn lên tận trần nhà.

“Siljan không phải ở Buskerud,” anh nói.

Các cơ hàm của Meirik nghiến trèo trẹo.

“Cậu đã gọi cho Cục Hải quan và Thuế chưa?”

“Chưa.”

Meirik xem đồng hồ đeo tay, một thứ bằng thép thô cứng, cục mịch mà Harry đoán ông ta được tặng vì quá trình phục vụ lâu dài và trung thành.

“Thế thì tôi đề nghị cậu gọi đi. Đây là vụ của họ. Ngay bây giờ tôi có việc khẩn thiết hơn…”

“Ông có biết một khẩu súng trường Marklin là gì không, Meirik?”

Harry nhìn đôi lông mày của ông sếp POT nhướng lên hạ xuống, tự hỏi có phải đã quá trễ rồi không. Anh có thể cảm thấy những cối xay gió quất vùn vụt.

“Cũng chẳng phải việc của tôi, Hole. Tốt nhất cậu bàn bạc chuyện này với…”

Dường như Kurt Meirik đã bất chợt nhận ra mình là cấp trên trực tiếp duy nhất của Hole.

“Một khẩu súng trường Marklin,” Harry nói, “là một khẩu súng săn bán tự động của Đức sử dụng đạn 16 li, to hơn hẳn đạn của bất kỳ khẩu súng trường nào. Súng này được dùng cho những cuộc săn thú lớn, như săn trâu nước hoặc voi. Khẩu đầu tiên được sản xuất vào năm 1970, nhưng chỉ mới làm được ba trăm khẩu thì chính quyền Đức ban lệnh cấm bán vũ khí vào năm 1973. Lý do là vì loại súng trường này, với vài sự điều chỉnh đơn giản cùng với các kính ngắm tầm xa Marklin, là một loại vũ khí giết người chuyên nghiệp tột bậc. Và đến năm 1973 nó đã trở thành loại vũ khí ám sát được săn lùng nhiều nhất trên thế giới. Trong ba trăm khẩu thì ít nhất có một trăm khẩu đã rơi vào tay những kẻ giết thuê, và các tổ chức khủng bố như Baader Meinhof và Lữ đoàn Đỏ.”

“Hừm. Cậu vừa nói một trăm à?” Meirik trả lại tờ fax cho Harry. “Điều đó nghĩa là cứ ba người là có hai dùng súng theo đúng mục đích ban đầu của nó. Tức là đi săn.”

“Đây không phải loại vũ khí để săn nai sừng tấm hay bất kỳ hoạt động săn bắn thường thấy nào ở Na Uy.”

“Thật không? Tại sao không?”

Harry tự hỏi cái gì đang kiềm chế Meirik. Tại sao ông ta không bảo anh hút cho xong điếu thuốc đi rồi biến? Và tại sao chính anh lại hăng hái gợi ra phản ứng này như vậy. Có lẽ cũng chẳng có gì, có lẽ anh chỉ đang ngày càng già đi và gắt gỏng. Dù là gì đi nữa, Meirik đang hành xử như kiểu một vú em được trả lương hậu, không dám động đến thằng nhóc hỗn xược. Harry quan sát tàn thuốc dài cong xuống sàn.

“Trước hết, săn bắn không phải là một môn thể thao của triệu phú ở Na Uy. Một khẩu súng trường Marklin có kính ngắm tầm xa giá vào khoảng 150.000 mác Đức - nói cách khác gần ngang một chiếc Mercedes mới cáu. Và mỗi viên đạn tốn 90 mác Đức. Thứ hai, một con nai sừng tấm mà dính phải viên đạn 16 li này thì sẽ trông chẳng khác gì bị xe lửa đâm. Một đống bầy nhầy kinh khủng.”

“Chà, chà.” Rõ ràng Meirik đã quyết định thay đổi chiến thuật. Bây giờ ông ta đang ngả người ra sau, hai tay xếp sau cái đầu bóng nhoáng, như một dấu hiệu cho thấy ông ta không phiền phải nghe Hole mua vui thêm một lúc nữa. Harry đứng dậy, lấy cái gạt tàn từ trên giá xuống rồi quay lại chỗ ngồi.

“Dĩ nhiên các vỏ đạn đó có thể thuộc sở hữu của một tay sưu tầm vũ khí cuồng tín nào đó. Hắn đã thử nghiệm xong khẩu súng trường mới, và giờ đang treo nó vào tủ kính trong một dinh thự nào đó ở Na Uy này, không bao giờ dùng lại nữa. Nhưng chúng ta có dám giả định như vậy không?” Harry lắc đầu. “Tôi đề nghị là tôi sẽ làm một chuyến đến Skien và xem qua chỗ đó một chút. Tiện thể, tôi không tin là có một tay chuyên nghiệp trên đó.”

“Thật không?”

“Những kẻ chuyên nghiệp thường xóa sạch dấu vết. Bỏ lại đó những vỏ đạn rỗng chẳng khác gì để lại tấm danh thiếp. Nhưng dẫu có là một kẻ a-ma - tơ với một khẩu súng trường Marklin thì điều đó cũng chẳng khiến tôi cảm thấy an tâm hơn chút nào.”

Meirik phát ra vài tiếng ậm ừ nữa. Rồi ông ta gật đầu.

“Được rồi. Và nhớ liên tục cho tôi biết tin nếu tìm thấy gì về các kế hoạch ngày Quốc khánh của bọn Quốc xã mới nhé!”

Harry dụi tắt điếu thuốc đang hút. Bên hông chiếc gạt tàn có hình con thuyền đáy bằng ghi dòng chữ Venice, Italia.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv